
rêu xong biết chắc thế nào Kim cũng rượt mình đập cho một phát,
Fernando bỏ chạy trước. Nhà Kim vốn không lớn, lại đang chứa bao nhiêu
thùng đồ của Fernando dọn từ New York về nên hai người rượt nhau vướng
đồ té lăn ra. Fernando nhăn mặt để Kim đấm mình mấy cái rồi ôm ghì cô
vào lòng thì thầm: “Không phải sao?”. Kim đang ngượng vùi mặt vào ngực
anh không đáp. Fernando hiếm khi chủ động đề nghị chuyện ân ái. Nhưng
cái vẻ tận tình chăm sóc , những nụ hôn âu yếm, ánh mắt dịu dàng và cả
những câu trêu chọc đầy thương yêu của anh luôn làm Kim không chờ đợi
nổi, đến mức phải luôn ở vào thế chủ động. Fernando biết kiên nhẫn và
hạnh phúc đón nhận cô đang đến với mình một cách cuồng nhiệt để rồi đáp
trả lại cũng cuồng nhiệt không kém. Đôi lúc anh còn đùa, để Kim phải
“quyến rũ” mình một lúc rồi mới chịu “thuận tình” cho cô lôi vào cuộc.
Thậm chí quá quắt hơn, thỉnh thoảng Kim phải “rượt” ông chồng sắp cưới
của mình theo đúng nghĩa đen làm Fernando tự hào nhận mình quá sức gợi
tình. Những lúc như thế, Kim hay đỏ mặt nhớ thời Mauricio nhận xét trông cô e dè nhưng “máu lửa” dù khi đó quả thật cô “chưa biết gì”.
Kim biết đối với phụ nữ Việt Nam thế hệ như mẹ cô thật khó có được
những giây phút hoàn toàn hạnh phúc trong quan hệ vợ chồng. Ba cô luôn
có vẻ rất gia trưởng và mẹ cô hẳn chỉ xem chuyện ân ái là một nghĩa vụ,
thậm chí là một nghĩa vụ rất ngại thực hiện. Mẹ cô không thể tưởng tượng nổi phụ nữ được quyền chủ động trong chốn phòng thư. Càng nghĩ Kim càng thương mẹ và biết khó mà giải thích cho bà hiểu cô hạnh phúc ra sao bên Fernando. Hẳn bà nghĩ cô yêu anh chỉ vì anh hơn cô một cái đầu, có học
vị và chức tước như bà đã từng yêu ba cô trước kia, để rồi nhiều lần Kim bắt gặp mẹ cô đang khóc thầm và chịu đựng sự ích kỷ từ người chồng danh giá của mình.
- Anh ráng chiều mẹ em đi!- Kim nhỏ giọng năn nỉ- Mẹ em chỉ sống vì
niềm tự hào con cái. Về Việt Nam lần nữa làm đám cưới cho mẹ em cũng
được khoe với mọi người em có chồng cưới hỏi đàng hoàng.
Fernando thẳng thắn:
- Nhưng lần này cha mẹ anh không về được đâu! Ấn tượng lần trước không được hay lắm!
- Không sao, miễn có chú rể là được!- Kim dễ dãi- Anh thu xếp công việc về với em nhé!
- Thôi được rồi- Fernando nhìn vẻ mặt nài nỉ của Kim, nhượng bộ- Anh
chịu về Việt Nam làm đám cưới, nhưng nếu anh còn nhìn thấy một giọt nước mắt nào của mẹ em nữa thì anh bỏ về đây liền, không thèm ở lại Việt Nam làm việc đâu!
Kim ngơ ngác nhìn Fernando đang tỉnh bơ nhìn cô cười rất cao ngạo:
- Sao? Anh sẽ sang Việt Nam làm việc hả?
- Anh xin được việc làm rồi- Fernando thông báo tiếp- trong tập đoàn
máy tính I của Mỹ có chi nhánh ở Sài Gòn! Anh làm giám đốc tài chính,
nhiệm kỳ ba năm!
Kim bán tín bán nghi:
- Thật sao? Anh có thể bỏ những nơi phát triển như Mỹ và Anh để làm
việc ở Việt Nam? Anh không thấy là phí phạm lắm sao? Vì cái gì mới được
chứ?
Fernando nhún vai:
- Vì cái gì hả? Anh tưởng em thông minh lắm, sao hôm này nhìn tối hù. Vì em! Vì muốn cho em có dịp chứng minh với bà mẹ “phân biệt chủng tộc” của em thấy anh không phải “loại thường”! Vì muốn cho em được làm việc
trong môi trường kinh tế đang phát triển ở đó để em thỏa sức vùng vẫy.
Được chưa?
Fernando nhìn Kim vẫn đang mở to mắt ra ngơ ngác. Anh phì cười vuốt
tóc cô dịu dàng, nói vẫn biết cô mong về nhà và được sống ở đó như cá về với nước. Chỉ có ở Việt Nam, Kim mới có thể vào làm trong doanh nghiệp
lớn và vận dụng những gì học hỏi được trong suốt bốn năm ở Oxford. Anh
thì đi đâu cũng được, mỗi nước vài năm để học hỏi kinh nghiệm cũng chảng sao. “Thật ra Việt Nam đang là môi trường đầu tư hấp dẫn- Fernando kéo
Kim nằm xuống gối đầu lên đùi mình- Thị trường cổ phiếu sắp nóng lên
rồi, em không chịu đọc báo kinh tế gì hết! Làm giám đốc tài chính chỉ là bước đầu để anh tìm hiểu môi trường ở đó thôi. Nói chung người như anh
có thể làm được nhiều chuyện “kỳ diệu” ở Việt Nam. Sắp tới anh sẽ rất
cần em!”. Kim nằm im không biết nói gì. Chưa bao giờ cô hỏi Fernando về
công việc của anh bên Mỹ, luận án Tiến sĩ anh đã abỏ vệ nói về điều gì
cô cũng không quan tâm, chảng khi nào cô đả động đến con đường sự nghiệp của anh và không nghĩ anh cần bất cứ sự hỗ trợ nào của mình. “Anh cần
em làm chuyện gì chứ!- Kim nhíu mày thắc mắc- Em có biết gì đâu mà giúp
anh?”. Fernando lắc đầu cười: “Em sao không bỏ được cái tật tự ti của
mình vậy? Anh cần…………. em cho anh một khoảng không khí gia đình đầm ấm,
một căn nhà chung được chăm sóc cẩn thận, và …… và những đứa con ngộ
nghĩnh….. giống mẹ nó. Có như vậy anh mới không cảm thấy lạc lõng ở một
đất nước xa lạ và gia đình vợ “phân biệt chủng tộc” của mình!”. Kim lặng người, cô nhìn Fernando đang trông chờ ở cô một lời hứa. Kim ngồi dậy
ôm chầm lấy anh rồi thì thầm trả lời: “Em nghĩ nếu muốn trả thù anh ngày xưa “đàn áp em dã man”, thì đây là thời điểm thích hợp nhất! Nhưng
thôi, không thể đối xử tệ với cha của con mình”.
Kim và Fernando dự đính đám cưới của mình là một cuộc hành trình từ
Oxford đến Lisbon rồi kết thúc tại Sài Gòn. Hai người t