
h đang đi, vòng người qua ghế
đối diện, xuống xe mở cửa sẵn mời Cầm Tử. Cầm Tử lúng túng trước ánh mắt của những người xung quanh, thở dài và bước vào xe.
- Anh mời em đi ăn nhé! – Vĩnh Nam nhẹ nhàng nói
- Phiền anh đưa tôi về nhà
- Hình như ấn tượng đầu tiên của em về anh không được tốt cho lắm nhỉ? – Vĩnh Nam vẫn tươi cười
- Có lẽ.. anh nói đúng đấy!
- Chúng ta đi ăn cái gì đó nhé.
- Tôi không đói!
- Đi thôi! – Vĩnh Nam vui vẻ phóng con BMW mui trần đen trùi trũi rẽ về
hướng một nhà hàng sang trọng. Cầm Tử thở dài, trong bụng nghĩ thầm:
Cũng phải thôi! Đại công tử nhà họ Triệu phải ghé vào những nơi như thế
này mới phù hợp với thân phận chứ! Một bữa ăn tiêu tốn tới cả nghìn $,
thật quá hoang phí!.
- Ngon miệng không em!
- Ngon!
- Em nói chuyện vô lễ thật! – Vĩnh Nam cười.
- Vậy thì đừng nói chuyện với tôi nữa.
- Em thật khó tán – Vĩnh Namthở dài
- Anh đừng có phí công chọc ghẹo tôi! – Vĩnh Nam thở dài và chìm vào
trong những suy nghĩ của riêng anh. Từ lâu, anh đã trở thành một thằng
đàn ông quay cuồng trong những mối tình một vài ngày, nhạt nhẽo vô cùng. Anh đã cặp với không biết bao cô người mẫu, ca sĩ, diễn viên bắt mắt,
hoàn hảo.. Ai ai cũng bị cái vẻ manly bề ngoài cộng với gia thế nhà anh
mê hoặc. Nhưng cô gái Cầm Tử này có vẻ hơi khác biệt làm anh ta cảm thấy rất thú vị. Không hiểu là cô ta thờ ơ với mình thật hay là giả vờ để
gây sự chú ý cho anh! Nếu vậy, cô ta phải là một diễn viên chuyên nghiệp mới đúng. Dù cô ta là người như thế nào thì anh vẫn bị cô gái này thu
hút ngay từ lần đầu tiên gặp gỡ. Một cô gái cố gắng làm cho mình không
có gì nổi bật là một cô gái thực sự khiến người khác phải quan tâm. Đối
với bất kỳ cô gái nào, Vĩnh Nam cũng giữ thái độ ngọt nhạt như vậy..
“Đối với anh, nếu không phải là em thì là ai cũng vậy thôi„ – Vĩnh Nam
nghĩ thầm trong bụng, thoáng đau thương, buồn bã vương trên đôi mắt anh. Anh nhíu cặp lông mày.
Cầm Tử ngước mắt lên, quay sang nhìn Vĩnh Nam. Con người kỳ lạ. Kỳ lạ
ngay từ lần gặp đầu tiên. Vừa mang cái dáng vẻ của một công tử ăn chơi,
phách lối; lại vừa có cái dáng vẻ trầm tư, lạnh lùng của người lớn. Cầm
Tử cảm thấy khó hiểu.. cô không thể nắm bắt được tính cách của con người ngồi kế bên mình
- Em nhìn gì anh vậy! Cầm Tử!
- Triệu Vĩnh Nam! Trông anh thật khó coi!
- Anh khó coi! – Vĩnh Nam cười lớn. – Khó coi ở chỗ nào chứ. Anh thần
kinh rung rinh hay ngoại hình có vấn đề. Hình như anh cũng không có tiền sử về bệnh thần kinh và cũng chưa ai có ý kiến gì về ngoại hình của
anh..
- Tự tin nhỉ! Vậy anh đoán xem anh khó coi ở chỗ nào!
- Em không nói sao anh biết!
- Anh cứ ở đấy mà tự ngẫm! – Cầm Tử nhấn chân đạp phanh, mở cửa xe. - NGUY HIỂM! – Vĩnh Nam giật mình - Em muốn chết à?
- Chào anh!
- Em đi đâu vậy? – Vĩnh Nam ngạc nhiên
- Tôi có nơi cần đi! Hẹn không gặp lại! - Cầm Tử bước xuống xe. Vĩnh Nam nhìn theo cô gái nhỏ, mỉm cười: Em thông minh lắm! Nhưng anh lại không
muốn thích một cô gái quá thông minh. Vĩnh Nam quay xe lại, hướng về
phía một tu viện..
***
- Cầm Tử! Em đứng lại cho chị! – Tuyết Cầm hét lên khi Cầm Tử chuẩn bị leo lên một chiếc xe tải chở đồ.
- Chị! Em sẽ về nhà mà! – Cầm Tử cười trừ nhìn Tuyết Cầm với ánh mắt âu yếm.
- Đi cẩn thận nhé! Tối về nhà ăn cơm được không? – chị Ánh Tuyết nhẹ nhàng nói
- Thôi chị ạ! Để vài hôm nữa em về! Em chuẩn bị đồ đạc cho nhà mới đã.
- Nhà mới có còn thiếu tiện nghi gì không? Tiền thuê nhà, tiền sắm sửa
còn tiền tiêu dùng hàng ngày nữa có đủ không? – Anh Vũ – chồng của Ánh
Tuyết lên tiếng hỏi han, giọng nói anh có vẻ như rất lo lắng
- Đủ anh ạ! Tiền lương làm ở công ty anh chị nhiều như vậy, lại còn tiền tiêu vặt chị cho em nữa! Em cũng có thẻ tín dụng mà anh cho phòng cho
những trường hợp khẩn cấp rồi rồi! Anh chị không cần phải lo đâu! – Cầm
Tử cười hiền lành.
- Em không để lại địa chỉ! Nhỡ có việc cần thì sao?
- Em mà để lại địa chỉ, có khi Tuyết Cầm sang nhà em ở cả năm mất! – Cầm Tử nhăn nhó.
- Thôi em đi đi!
- Em chào chị! Tuyết Cầm! Em đi đây – Cầm Tử nghiêng đầu qua phía Tuyết Cầm đang phụng phà phụng phịu.
Công việc chuyển nhà vất vả hơn Cầm Tử tưởng. Trước mặt cô bây giờ là
một đống ngổn ngang hộp giấy đựng đồ mà không biết phải bắt đầu từ đâu..
Píp píp: Bạn có tin nhắn mới: “Bạn đã nhận một tin nhắn!„ – Máy điện thoại của Cầm Tử rung..
Ring..: “Ai thế?„
Píp píp: “Anh có chuyện muốn nói với em!„
Ring..: “Anh đang bày trò gì thế? Jen?„
Píp píp: “ Sao em biết tài vậy? Em là siêu nhân hả?„
Ring.. : « Có chuyện gì anh nói luôn đi ! »
Píp píp : « Chuyện quan trọng.. gặp rồi mới nói ! Em đang ở đâu ? »
Ring.. : « Nhà tôi »
Píp píp : « ok ! Anh đến ngay ! »
Ring .. : « ko phải nhà đó ! Địa chỉ:.... „
Píp píp: “? „
King koong....
- Vào đi! – Cầm Tử nói.
- Em..! – Jen ngạc nhiên, đưa ngón tay chỉ trỏ.
- Nhà mới của tôi!
- Em bị đuổi à! – Jen đùa
- Gần như thế! – Nghiêm túc. Jen thấy Cầm Tử không đùa, anh ta cũng không dám đùa cợt nữa. – Anh có chuyện gì mau nói đi!
- Trước tiên phải dọn dẹp đống ngổn ngang này đã! – Jen nó