
i rồi lập tức
tháo mắt mũ, mắt kính, cởi áo vest ngoài, đồng hồ, rút ví và điện thoại
để gọn trên bàn, bắt tay vào việc xếp đống đồ đạc ngổn ngang trong căn
phòng mới của Cầm Tử. Không gian riêng của Cầm Tử được chia làm 3 phần.
Trung tâm là phòng khách với la liệt toàn thùng là thùng. Hiện tại thì
trông nó chẳng giống phòng khách tẹo nào. Bên trái phòng khách là gian
bếp và phòng WC nằm khuất, nhỏ gọn. Bên phải là phòng ngủ rộng nhất với
cái giường, tủ, giá sách, bàn phấn được kê và bày biện gọn gàng. Jen bắt tay vào xếp gọn các thùng lại một chút, bước vào gian bếp xếp dọn đống
bát đĩa đang còn ngổn ngang trong hộp vào giá. Cầm Tử chỉ đứng nhìn chứ
không nói gì. Cô mặc kệ Jen và cũng bắt tay vào công việc dọn dẹp dang
dở của mình...
- Hơờờ! Mệt thật! Chưa bao giờ anh phải lao động thế này! – Jen gieo
mình xuống ghế salon ở giữa phòng khách. Cầm Tử vẫn chưa xong việc, cô
bước tới bên cạnh Jen, đặt cốc nước xuống bàn, đưa cho Jen một cái khăn
ẩm rồi quay vào phòng bếp chuẩn bị cái gì đó. Lúc quay ra thì... Jen! – Cầm Tử khẽ gọi. Jen đã ngủ từ lúc nào không biết! Cầm Tử mỉm cười. Cô bước vào phòng lấy chiếc chăn mỏng ra đắp cho Jen.
Cô ngồi xuống bên cạnh Jen, mỉm cười nhẹ nhàng. Cô tiến lại gần chiếc
bàn, để ý những vật khuất dưới cái áo khoác của Jen. Cầm Tử nhấc chiếc
áo khoác để sang bên cạnh, nhìn xuống bàn: CD và Hợp đồng....Cô cầm hai
thứ đó lên, chăm chú – Tên mình! Đóng MV ư? – Cầm Tử cầm đĩa CD bước
vào phòng ngủ, bỏ vào trong walkman. Bên tai Cầm Tử vang lên ca khúc...
“MV’s Jen: Hãy cứ sống và quên như thế! (Demo)”
“Tôi chưa từng nói tôi yêu em..
Nhưng em nhẹ nhàng bên tôi.. ở bên tôi
Em như một thiên thần bé nhỏ...
Đến bên tôi khi tôi mềm yếu... khi tôi cần một người che chở...
Khi tôi muốn dựa dẫm và được yếu đuối..
Em lặng lẽ đợi tôi.. đợi tôi nói: Anh yêu em!
Em lặng lẽ chờ tôi.. chờ tôi yêu em thật lòng..
Nhưng tôi ích kỷ, tôi sợ bị tổn thương..
Tôi nghĩ em ở bên tôi là một điều hiển nhiên..
Em sẽ không thể rời xa tôi...
Vì vậy.. tôi đã không trân trọng tình yêu của em...
Ngày hôm qua.... em khóc..
Em nói với tôi rằng: Em cần phải giải thoát cho tình yêu của em
Và em cần có thời gian để quên tôi
Em đã đi rồi..
Ngày hôm nay... tôi khóc..
Nhưng không hề có thiên thần nào đến bên tôi nữa
Tôi nhớ em...
Nhớ sự dịu dàng của em..
Nhớ vòng tay ấm áp mà em dành cho tôi mỗi khi trái tim tôi run rẩy ..
Nhớ cả sự yên lặng của em...
Nhớ khi em vì tôi mà khóc.. khóc cho nỗi đau của tôi...
Tôi yêu em.. nhưng đã quá muộn phải không em..
Giờ đây.. tôi chẳng thể níu kéo được điều gì.
Vậy là cho đến cuối cùng..
Tôi cũng chẳng thể nói gì với em
Thôi thì xóa sạch ký ức và thả nó vào lãng quên.. em nhé
Sống một cuộc sống không em.. không một ký ức nào cả..
Những giọt nước mắt của em..
Tôi sẽ giữ lại tất cả
Để em có thể mỉm cười hạnh phúc..
Trong cái thế giới cô độc này..
Không có ai hiểu tôi bằng em..
Nhưng tôi phải để cho em ra đi thôi
Vì em xứng đáng có một hạnh phúc trọn vẹn hơn...
Hãy quên đi tình yêu của chúng ta em nhé
Hãy cứ sống và quên như thế !! »
Cầm Tử mỉm cười : « Jen đến vì việc này ư ? ». Cầm Tử đặt hợp đồng và
CD lên bàn. Cô với tay lấy áo khoác, mở cửa đi ra ngoài. Nghe tiếng động cửa, Jen tỉnh dậy..
- Gì vậy ? – Jen nói
- Tỉnh rồi à ?
- Em đi đâu vậy ?
- Đi mua gạo. Tôi quên mất !
- Mua gạo à ! Để anh xách dùm. Jen quờ tay vơ đồng hồ, ví, mắt kính, mũ, áo khoác.. nhưng chợt ánh mắt dừng lại ở tờ hợp đồng và CD đặt ngay
ngắn trên bàn, Jen cầm lên xem..
- Cầm Tử !
- Huh !
- Anh chưa kịp nói với em.. !
- Anh có định đi không ? – Cầm Tử đang ở ngoài cửa nói vọng vào. Jen đặt vội hai thứ đó xuống bàn rồi bước ra cửa... Hai người đi tới siêu thị.
Jen ngại ngại tránh ánh mắt mọi người. Ngôi sao thì hay sợ đến chỗ đông
người. Jen bước tới bên cạnh Cầm Tử, giành phần đẩy xe hàng.
- Anh muốn ăn gì ? – Cầm Tử hỏi Jen.
- Huh ?
- Hôm nay anh giúp tôi dọn nhà ! Tôi sẽ mời anh ăn tối !
- Em nấu hả ?
- Ừ !
- Có chắc.. ăn được không vậy ? – Cầm Tử liếc mắt nhìn Jen lườm lườm. Cô tiếp tục chọn đồ.
- A ! – Cầm Tử khẽ kêu lên. Lâu lắm mới đến những nơi như thế này, Jen
đang ngơ ngác nhìn ngắm ngoảnh lại thấy cô đang loay hoay với bao gạo.
- Để anh ! – Jen nói, cầm 1 tay xách cái bao nặng trịch ấy bỏ vào xe
hàng. – Em mua khá nhiều nhỉ. – Jen trỏ vào cái xe hàng đầy ắp.
- Cũng đủ rồi ! Về thôi !
Khi bước ra thanh toán, cũng có một số lời thì thào thắc mắc về Jen.
Nhận ra sự xuất hiện của Jen ở quầy thanh toán gây sự chú ý của mọi
người, Cầm Tử thở dài, cố tình khoác tay Jen nói hơi lớn tiếng một chút :
- Anh ! Anh ra lấy xe đi để em thanh toán ! Chúng ta phải về nhanh thôi, cô bảo mẫu sắp đến giờ về rồi ! – Jen cảm thấy câu nói của Cầm Tử khó
hiểu nhưng cũng nhận ra ẩn ý, anh giật cái ví trên tay Cầm Tử ra, rút ví của mình đưa cho cô rồi bước nhanh ra ngoài. Đám đông có tiếng ồn ào : « Chắc không phải Jen đâu ! » ; « họ là vợ chồng, còn có cả con rồi ! ».. rồi cũng tản ra. Cầm Tử cầm ví của Jen trên tay khô