XtGem Forum catalog
Phát Rồ

Phát Rồ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322922

Bình chọn: 9.5.00/10/292 lượt.

ự không có đường về nữa. Phù Sinh, khoảnh

khắc đó tôi mới biết em hận tôi đến mức nào."

Hướng Phù Sinh cười nhạt, nói một cách khó khăn: "Bây giờ anh mới

nhận ra e rằng quá muộn. Anh đã đối xử với tôi thế nào, chẳng lẽ anh còn không rõ? Cùng tôi đi tới tương lai à? Anh đúng là thằng ngốc nói mê!

Sao, bây giờ mộng đẹp vỡ tan, định giết tôi chắc?"

"Giết em?" Lâm Sóc lắc đầu, "Em biết là tôi không nỡ. Tôi chỉ muốn

nói cho em biết, vở kịch đã hạ màn, em thua rồi. Cho nên nửa đời còn lại hãy ngoan ngoãn ở bên tôi. Nếu em vẫn còn muốn giở trò, tôi sẵn sàng

đón tiếp."

Hắn thả cô ra, quay người đi khỏi.

Hướng Phù Sinh đứng nguyên chỗ cũ, nhìn chiếc điện thoại bị hắn vứt dưới đất, sắc mặt dần khôi phục vẻ bình thản.

Cô thua ư? Sợ là chưa chắc đâu.

Hướng Phù Sinh ban đầu không nắm chắc Lệ Chí Thành liệu có đứng về

phía mình hay không, dù sao Lệ Chí Thành và Lâm Sóc cũng đã cộng tác làm ăn khá mật thiết từ lâu. Nhưng với dã tâm và thủ đoạn của Lệ Chí Thành, chỉ đứng sau làm nền cho Lâm Sóc thì sao đủ?

Lâm Sóc cao ngạo, Lệ Chí Thành cũng không kém. Hắn kỳ công đèn sách

biết bao năm mới trở thành đại luật sư khét tiếng ở Trung Hoàn, quyết

không thể mặc cho Lâm Sóc chèn ép mãi được. Hắn đã luôn tìm kiếm cơ hội, một cơ hội lật đổ Lâm Sóc. Nhưng Lâm Sóc trước nay làm việc rất cẩn

thận, ít khi để lại dấu vết, nếu là điểm yếu thì chỉ có thể là một

người. Người đó là Hướng Phù Sinh.

Nếu không phải Lệ Chí Thành có dã tâm, xuất đầu lộ diện đề nghị hợp

tác cùng cô, thì cô làm sao biết được bao năm trôi qua Lâm Sóc vẫn đi

tìm mình, làm sao biết chỉ cần mở một tấm thẻ ngân hàng đã có thể dụ Lâm Sóc tới, làm sao biết cách công kích điểm yếu của hắn, làm sao biết tỉ

mỉ tiến thoái theo kế hoạch...

Điều duy nhất vượt ra khỏi mọi thứ mà cô đã sắp xếp, chính là cái

chết giả của Lâm Sóc. Trong kế hoạch của cô, nhất định Lâm Sóc phải

sống.

Hướng Phù Sinh bình tĩnh nhìn ngón tay vừa được băng bó, ánh mắt lộ

vẻ khiếp đảm. Cho dù cô đoạn tình tuyệt nghĩa với hắn thì sao, hắn chẳng cũng thế ư? Chuyện đã tới nước này không còn đường lui nữa rồi.

Nụ cười thoáng qua khóe miệng, Hướng Phù Sinh thầm nghĩ, đáng ra cô

phải cảm ơn Lệ Chí Thành đã giúp mình nắm được tiên cơ, chỉ đáng tiếc... Lệ Chí Thành chẳng qua cũng chỉ là quân cờ trong kế hoạch của cô, là

con tốt mà cô đã quyết tâm loại bỏ sau khi sử dụng.

Lệ Chí Thành, với anh, trò chơi đã kết thúc. Còn với Hướng Phù Sinh này, trò hay giờ mới thực sự khai màn.

Lệ Chí Thành cũng là người biết điều, hắn hiểu thế nào là giữ được

núi non, lo gì thiếu củi. Ngay ngày hôm sau, trời chưa sáng hắn đã rời

khỏi Hồng Kông. Về phần Hướng Phù Sinh, tuy trong lòng chẳng thèm quan

tâm, nhưng ngoài mặt lại tỏ vẻ khác.

Thấy người hầu lên mời dùng bữa sáng, Hướng Phù Sinh bèn viện cớ

không chịu xuống. Đêm hôm trước, Lâm Sóc đi khỏi vẫn chưa trở lại, có lẽ vì công việc nhiều ngày chồng chất nên phải làm việc thâu đêm. Khi trở

về nhà lại nghe tin Hướng Phù Sinh bị ốm, hắn liền cau mày. Cô lúc nào

cũng nhân cơ hội hắn bắt đầu mềm lòng, sơ sểnh để tấn công, ép hắn bất

đắc dĩ xù lông lên, chọc cho hắn làm ra những việc đi quá chừng mực.

"Lên tầng mời đi, đến khi nào phu nhân chịu xuống thì thôi."

Hắn lạnh lùng nói, cô giúp việc vội vã chạy đi.

Có điều rất lâu, rất lâu sau vẫn không thấy cô ta trở lại, tới lúc sự kiên nhẫn của Lâm Sóc sắp cạn kiệt, người đó mới tất tả quay về, rụt rè nói: "Thưa ngài, phu nhân nói, phải... phải đích thân ngài đi mời."

Lâm Sóc nhướn mày một cái, trong lòng không rõ Hướng Phù Sinh lại

muốn giở trò gì, tuy vậy hắn vẫn đứng dậy, rảo bước lên cầu thang. Tới

trước cửa phòng Hướng Phù Sinh, người làm liền gõ cửa, cất tiếng thưa:

"Phu nhân..."

"Tôi đã nói rồi, để Lâm Sóc tự lên mời đi." Bên trong vọng ra một giọng cáu kỉnh.

Lâm Sóc xua tay ra hiệu cho người giúp việc lui xuống, rồi tự mình

đẩy cửa bước vào. Cửa mở, liền thấy Hướng Phù Sinh đang ngồi trước bàn

trang điếm, trên người mặc chiếc váy ngủ lụa mỏng, phô bày vòng eo quyến rũ, vạt váy rủ xuống đất, mái tóc dài hắt sang một bên Vai. Hướng Phù

Sinh đang chải đầu, tâm trạng có vẻ khá tốt.

"Bảo tôi lên đây để ngắm người đẹp chải đầu buổi sớm à?" Lâm Sóc đút hai tay vào túi quần, đứng trước cửa không vào.

Hướng Phù Sinh nghe tiếng liền dừng tay, để chiếc lược lên bàn. Cô

quay người, tiến về phía Lâm Sóc, miệng nở một nụ cười. Đôi mắt đẹp của

cô long lanh, đuôi mắt nhếch lên như mắt một con mèo, trông càng thêm

khêu gợi.

Lâm Sóc lạnh lùng nhìn cô uyển chuyển bước tới, lòng ngờ vực càng

nặng thêm. Hướng Phù Sinh đặt một tay lên ngực hắn, tay kia ôm qua gáy

hắn, cười nói: "Chẳng phải lâu nay anh vẫn muốn tôi ngoan ngoãn làm một

con thú kiểng xinh đẹp, tùy tay anh sắp đặt còn gì? Hôm nay tôi thử làm

một tình nhân đúng nghĩa, anh lại không vui à?"

"Nếu như em thật sự làm một con thú cưng đúng nghĩa, chúng ta đã

không khổ sở như ngày hôm nay." Lâm Sóc nâng cằm Hướng Phù Sinh lên,

nhìn chằm chằm vào mắt cô, "Phù Sinh, em còn muốn tranh giành cái gì

nữa? Muốn đòi hỏi điều gì hơn? Tại sao