pacman, rainbows, and roller s
Phát Rồ

Phát Rồ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322875

Bình chọn: 8.00/10/287 lượt.

g giải được mật mã cô mang tới, đáng lẽ

Hướng Phù Sinh có thể thở ra khoan khoái, vậy mà hòn đá vừa đặt xuống

trong chốc lát lại đè nặng lên vai.

Cô và Lâm Sóc dính líu quá sâu, làm thế nào để cắt đứt đây?

Hắn đã đẩy cô xuống địa ngục từ lâu. Những việc cô làm ngày hôm nay, chẳng qua là kéo hắn xuống bầu bạn.

Hận một đời, yêu một đời, ngay từ đầu đã là hư ảo.

Tòa biệt thự này đã bao giờ lạnh lẽo như bây giờ chưa nhỉ? Trong ấn tượng

của Hướng Phù Sinh dường như là chưa. Kể cả thời nhà họ Hướng lụi bại cũng vẫn

rất náo nhiệt đó chứ. Căn biệt thự dù cho thiếu chủ, cũng chẳng bao giờ thiếu

người làm.

Nhưng tối nay, tất cả người làm đều đi cả, từ nhà bếp đến phòng khách,

dưới tầng tới trên lầu, cả căn biệt thự chẳng còn chút hơi người. Không còn

những bóng người đi qua đi lại, hoặc lặng lẽ đứng một bên chờ sai bảo nữa, chỉ

còn những hành lang thật dài và bức tranh chân dung cô độc treo ở đó.

"Dù thế nào cũng nên giữ lại bảo vệ và mấy người đầu bếp chứ, nói

đuổi là đuổi hết cả."

Hướng Phù Sinh vẫn mặc chiếc váy ngủ lụa mỏng, lười nhác đứng tựa vào cửa

nhà bếp. Đôi mắt cô hơi nheo lại như mắt mèo, quan sát người đàn ông đang quay

lưng lúi húi làm bếp bên trong.

Trời bên ngoài đã chuyển sang màu lam thẫm, trong bếp bật điện sáng

trưng, nồi nước sôi sùng sục khiến chiếc vung rung lên, phát ra từng đợt âm báo

chói tai. Hắn cầm dao rất thạo, từng nhát từng nhát ung dung hạ xuống. Tiếng

thái rau lúc này có lẽ là âm thanh duy nhất vang vọng trong nhà.

Sắp kết thúc rồi ư, hay đây chỉ là khoảng bình lặng trước cơn bão? Hướng

Phù Sinh không rõ, cũng không thể đọc ra điều gì từ tấm lưng của Lâm Sóc.

Nếu hắn muốn chạy trốn, sao giờ lại thản nhiên nấu ăn như vậy? Hay nếu

hắn nắm chắc phần thắng, vậy việc gì phải đuổi hết người làm đi?

"Trước nay anh đều không thích có quá nhiều người ở cạnh mình."

Câu trả lời của Lâm Sóc vô cùng đơn giản.

Hướng Phù Sinh bất ngờ bị cắt đứt dòng suy nghĩ, bất giác nhếch môi. Ngốc

nghếch, có gì hay mà phải cố đoán? Cô đã đoán ra ý nghĩ của hắn được mấy lần?

Thậm chí đến bản thân mình thực sự nghĩ gì cô cũng đâu nắm chắc. Việc gì

phải phí công nghĩ ngợi về người đàn ông trước mặt? Cô đã dùng hết khả năng,

làm tất cả những gì mình có thể, phần còn lại cứ để ông trời giải quyết đi.

"Người thích có giúp việc là tôi. Thật ra mà nói, sở thích của chúng

ta khác biệt nhiều lắm. Từ xưa tôi đã thích náo nhiệt, thích được người khác

vây quanh, thích nhận nhiều lời khen ngợi, còn anh, chỉ thích yên tĩnh."

Hướng Phù Sinh cất bước, đến gần kệ bếp nơi bày ngổn ngang những dụng cụ nấu

nướng. Ngón tay cô đặt lên miệng chiếc cốc sứ, thuận tay vuốt nhẹ: "Hình

như tôi chưa bao giờ kể với anh, hồi tôi còn rất nhỏ, có lần cha từng tìm thầy

xem tướng số cho tôi. Thầy bói nói đời này tôi có một đại nạn, là nạn tình, sẽ

được hưởng vinh hoa phú quý, nhưng rồi... Bây giờ nghĩ lại lão thầy bói đó đúng

là lừa đảo, hồi đó cha mẹ tôi bỏ ra không ít tiền làm lễ giải hạn, vậy mà có ra

gì?"

"Phù Sinh, anh không tin số mệnh."

"Vậy tại sao anh lại trở thành định mệnh của tôi, Lâm Sóc?"

Hướng Phù Sinh dừng sững lại, thốt nên những lời như mê sảng: "Nếu không

có anh, tôi sẽ vui vẻ hơn nhiều, anh cũng thế."

Chỉ có tiếng xèo xèo của rau được thả vào nồi đáp lời Hướng Phù Sinh.

Sự im lặng kéo dài cho tới khi hai người ngồi vào bàn ăn. Chiếc bàn thật

dài, chỉ có hai người ngồi đó. Hắn không ngồi ở vị trí chủ nhà như trước đây,

mà ngồi đối diện với cô.

Bày trước mắt Hướng Phù Sinh là một miếng thịt dê rán cỏ ngọt. Đã lâu đến

vậy mà những cảm giác của thuở ban sơ vẫn xuyên qua hàng hàng lớp lớp bụi thời

gian, để rồi trào dâng mãnh liệt. Cô nhớ lại ngày ấy cả hai đã hạnh phúc thế

nào.

Nếu là vài tuần trước, có lẽ cô sẽ đẩy đĩa thức ăn trước mặt ra, muốn cự

tuyệt những hồi ức đó như cự tuyệt người đàn ông kia. Nhưng giờ đây, Hướng Phù

Sinh chỉ bình thản cầm dao nĩa lên, nhẫn nại cắt một miếng nhỏ đưa vào miệng

nhấm nháp. Lâm Sóc ngồi xuống phía đối diện, nhìn cô chăm chú, chờ cô nuốt rồi

mới hỏi: "Cũng không tệ đúng không?"

Giống như trước đây, giọng điệu hắn không nhạt không nồng, đượm vẻ ung

dung.

"Tay nghề của anh chẳng tiến bộ gì cả."Hướng Phù Sinh cười

nhạt.

Lâm Sóc nhíu mày, một bên khóe miệng khẽ nhếch lên, "Thật ra khi em

đi rồi, anh cũng có làm, nhưng không ai ăn, lại phải vứt đi. Hướng Phù Sinh,

anh thật sự rất nhớ em."

"Đối với em, anh là định mệnh. Nhưng với anh mà nói, trong đời này

chỉ có một lần duy nhất khuất phục số phận, chẳng ai có thể làm anh khuất phục,

trừ em. Đáng tiếc là sau lưng anh còn nhiều người cần miếng cơm, và mối thù kia

cũng quá sâu nặng. Anh thực sự phải hy sinh em.”

Hắn nhỏ giọng thở than, biết bao năm qua đây là lần đầu tiên cô thấy hắn

như vậy. Người đàn ông luôn ngự trị trên cao, kiểm soát mọi buồn vui của cô,

hóa ra cũng đã từng hối hận.

Tiếc rằng, đã chẳng còn quan trọng nữa.

"Kết thúc rồi. Lâm Sóc, kết thúc cả rồi. Bất kể sau đây anh sẽ đối

mặt với điều gì, hoặc quyết định thế nào, giữa chúng ta đã hết thật rồi."

Hướng P