Phi Tử Của Vương Gia Ngốc

Phi Tử Của Vương Gia Ngốc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325175

Bình chọn: 10.00/10/517 lượt.

ở cổ đại mấy nhà giàu đều thích đặt

nhữ những tên quê mùa cho người hầu mình. Nàng ẩn nhẫn tức giận, cười nói: “Chủ

tử, người cũng giống A Kim kêu ta là A Nhã đi. Nhớ nha!”

Giống như A Kim. Trình Lân nghe xong chỉ cảm thấy không thoải

mái, cự tuyệt: “Ta không cần. Thị nữ của ta phía trước tự đều có chữ ‘Tiểu’.

Như vậy đi, ta gọi ngươi là Tiểu Nhã.”

Tiểu Nhã?! Bị một cái hoành khán thụ khán đều so với chính

mình nhỏ (tiểu nhân) tiểu tử kêu thành chữ nhỏ bối, Tô Lệ Nhã trong lòng là như

thế nào cũng không nguyện ý.

“Như thế nào, ngươi vẫn là thích cái tên tiểu lục?” Trình

Lân “Thiện ý” giúp nàng một lựa chọn cái khác.

Tô Lệ Nhã khẽ cắn môi, thầm nghĩ: Kêu Tiểu Nhã, tổng so với

kêu tiểu lục tốt hơn. Nàng buông đầu xuống, nói:“Tiểu Nhã thỉnh an chủ tử.”

Trình Lân nhìn kia rõ ràng hận ý dào dạt, Tô Lệ Nhã vẫn cười,

cảm thấy cực kỳ thú vị, giống một con mèo bị người ta dẫm lên đuôi, vốn sẽ đối

với hắn giương nanh múa vuốt, lại vẫn là dừng móng vuốt, đối với hắn cười. Thú

vị, thật là có thú! Xem ra, đem nàng đặt ở bên người là quyết định đúng. Ít nhất,

những ngày về sau sẽ không buồn tẻ. Trình Lân thu hồi tâm tư, mang theo Tô Lệ

Nhã đến đại phòng bên trong có một gian sườn cho Tiểu Nhã.

Tô Lệ Nhã gian phòng thông thoáng thoải mái, lập tức liền

thích. Trình Lân bỏ lại một câu:“Thu thập xong, đến thư phòng gặp ta.” Bước đi.

Tô Lệ Nhã liếc mắt

nhìn trăng tròn đã lên cao ngoài cửa sổ, thầm nghĩ: Đã qua thời gian làm

việc, còn bắt nàng tăng ca. Hôm nay bỏ qua, lần sau lại kêu nàng tăng ca, nàng

nhất định sẽ hướng hắn đòi tiền tăng ca.

Sau nửa canh giờ, Tô Lệ Nhã đã xuất hiện ở thư phòng Trình

Lân giúp hắn mài mực. Mà Trình Lân tập trung tinh thần xem xét quyển sách hiệu

thuốc bắc ở phong huyện .

Tô Lệ Nhã gặp mặc ma không sai biệt lắm khi, liền lén lút đi

đến ghế bên ngồi xuống nghỉ ngơi. Nhìn những điểm tâm đặt trên bàn, trực giác bụng

bắt đầu bồn chồn. Bận việc một buổi tối, nàng quả thật là đói bụng. Vốn bình

thường phía sau, nàng đã muốn ngủ, sẽ không nghĩ đến đói, muốn ăn cái gì. Nàng

ngẩng đầu liếc mắt nhìn Trình Lân vẫn đang cúi đầu.Đều là tiểu tử này làm hại

nàng đến bây giờ cũng không có thể ngủ, ăn của hắn một chút này nọ cũng đúng

đi! Nghĩ thông suốt, Tô Lệ Nhã bắt đầu lén lút cầm lấy một khối thức ăn cho vào

miệng. Ân, hương vị thật không sai. Đúng rồi, cũng lấy cho A Kim mấy khối, ngày

mai đem cho hắn. Tô Lệ Nhã lại lén lút lấy ra khăn tay đem hai khối điểm tâm đặt

vào đó, rất nhanh để vào trong lòng.

Thời gian từ từ trôi qua, Tô Lệ Nhã cũng ăn chừng no bụng rồi,

ánh trăng đều phải tây tà. Tô Lệ Nhã cúi đầu, thẳng ngáp.

“A –” Tô Lệ Nhã lại đánh cái không văn nhã ngáp.

Trình Lân vẫn trầm mặc rốt cục ra tiếng nói:“Tiểu Nhã, ngươi

mệt mỏi thì đi ngủ đi!”

Tô Lệ Nhã vừa nghe như lấy được đại xá bàn, chỉ sợ hắn hối hận

nên vội vàng lên tiếng trả lời chuồn mất.



Trình Lân lắc lắc đầu tiếp tục nhìn quyển sách. Kỳ quái, chưởng

quầy phong hiệu thuốc bắc rốt cuộc chọn dùng biện pháp gì, cư nhiên làm cho hắn

nhìn sổ sách không có bại lộ sơ hở gì .

Cúi cúi bả vai đã muốn bắt đầu đau nhức, Trình Lân đứng dậy,

nhìn ánh trăng đã muốn ngã về tây, biết canh giờ đã khuya. Nhưng là, hắn lại một

chút buồn ngủ đều không có. Gần một năm nay, thời gian ngủ của hắn càng ngày

càng ít. Bởi vì hắn sợ chính mình giống phụ thân đang ngủ bệnh phát liền chết

đi. Cho nên, hắn sợ hãi ngủ.

7cTrình Lân vốn tính trở về nội phòng nghỉ ngơi, khi đi qua

phòng Tô Lệ Nhã, nghe được tiếng thở vù vù của nàng khi ngủ. Trong lòng vừa động,

hắn đẩy cửa phòng của nàng ra. Nhìn tư thế ngủ phi thường bất nhã của Tô Lệ Nhã

, chỉ cảm thấy buồn cười.

Giờ phút này Tô Lệ Nhã quy phạm làm cho A Kim giúp thôn dân

viết chữ, kiếm tiền, trong mộng đẹp tiến hành kế hoạch lũng đoạn của nàng. Nhìn

A Kim đưa một đống bạc nàng, nàng chỉ cười nói:“A Kim, thực ngoan.” Đương

nhiên, ở hiện tại liền biến thành một hình ảnh như vậy dừng ở trong mắt Trình

Lân : Tô Lệ Nhã ôm chăn, cười nham nhở

nói:“A Kim, thực ngoan. A Kim, thực ngoan.”

Trình Lân nghe được vô cùng khó chịu. Hắn bắt đầu phụ giúp

Tô Lệ Nhã.

Vốn đang đắm chìm ở trong mộng đẹp Tô Lệ Nhã nghĩ đến A Kim

đánh gãy mộng đẹp của nàng, thẳng la hét:“Đừng ầm ỹ, A Kim. Ta còn muốn ngủ

đâu?”

Trình Lân vừa nghe sắc mặt trở nên càng khó coi, bắt đầu

không kiên nhẫn nói:“Tiểu Nhã, ta mệnh ngươi lập tức đứng lên.”

Lúc này, Tô Lệ Nhã rốt cục thanh tỉnh. Nàng mở đôi mắt mông

lung, nhìn ánh trăng lớn ngoài cửa sổ, trực giác đầu phi thường đau, vô lực reo

lên:“Lão huynh a, hiện tại mới mấy giờ a? Ngươi không nghĩ ngủ, ta còn muốn ngủ?”

Nói xong, nàng gục đầu tiếp tục ngủ lại.

Trình Lân không hờn giận nói:“Tiểu Nhã, ta ngủ không được.

Ta là chủ tử của ngươi, ngươi phải theo giúp ta.”

Vẫn bị người khác đánh gãy giấc ngủ Tô Lệ Nhã thực sự phát hỏa.

Nàng vứt chăn ra, cả giận nói:“Uy, Trình Lân, trên khế ước bán thân cũng đã ghi

rõ một ngày chỉ làm việc bốn canh giờ.”

“Ta có thể ban ngày cho ngươi nghỉ ngơi.” Trình Lân khẳng

khái nói.

Ngươi muốn làm con


Insane