Phiếu Cơm

Phiếu Cơm

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327564

Bình chọn: 9.00/10/756 lượt.

n: “Đường Ngạo, mày cứ mơ đi! Hải Minh Tiển bây giờ là trọng phạm của quốc gia, không biết sẽ bị xử bắn lúc nào! Kết hôn, mày kết cái đầu nhà mày!”

. . . . . . Ờ?

Tổng giám đốc Đường cảm thấy hình như mình không hiểu lắm: “Thôi đi, bắn chết anh ta rồi các vị lấy cái gì chống lại tên bản sao kia? Mà còn nữa, anh ta chết cũng đâu ảnh hưởng đến chuyện con kết hôn!” Anh thản nhiên nói, “Chỉ cần không để cho Mạt Mạt biết là được.”

Sắc mặt Đường tướng quân xanh mét: “Thằng súc sinh, dù mày không để ý đến danh dự của mình, thì cũng phải nghĩ cho con cái chứ! Nếu hai đứa chúng mày thực sự. . . . . . Về sau bảo Mạt Mạt phải làm sao?”

Tổng giám đốc Đường dĩ nhiên đã cân nhắc chuyện này: “Con sẽ bảo vệ cô ấy.”

“Mày bảo vệ cái rắm!” Đường tướng quân nổi trận lôi đình, “Lập tức giao Mạt Mạt cho tao, tao phải đưa con bé đi.”

Cách lưới điện ông vẫn muốn xông vào, tổng giám đốc Đường lại chẳng thèm để ý: “Ba nghĩ hay nhỉ? Được rồi, đừng cố quá. Già đầu rồi mà vẫn cứ nóng nảy.”

Khi đó Hải Mạt Mạt đang chơi cùng Gâu Gâu ở sân sau. Ngày nào cô cũng đi xem những hạt giống kia có nảy mầm hay không. Tổng giám đốc Đường liền sai Tô Bách đưa một khoảnh sân cỏ lớn tới đây. Lúc này sân cỏ là đất tư nhân của tổng giám đốc Đường, vừa khéo bao quanh phòng container của anh và Hải Mạt Mạt. Sợ Hải Mạt Mạt chán, Đường Ngạo liền dẫn zombie mang xích đu, vòng xoay cùng đu quay đến, biến nơi này thành công viên.

Hải Mạt Mạt bình thường rảnh rỗi sẽ lại ra đây chơi.

Tổng giám đốc Đường cãi nhau với Đường tướng quân xong, nhàn nhã trở lại sân sau, nhìn thấy Hải Mạt Mạt nằm trên sân cỏ, đang chăm chú nhìn một đóa hoa dại nở rộ trên sân. Tư thế kia thật khiến người ta phải nghĩ lung tung, Đường Ngạo tiến lên, ôm lấy cô, cởi dây lưng.

Hải Mạt Mạt hiện giờ đã không còn bài xích anh nữa, dù sao anh làm của anh, cô cứ chơi của cô thôi. Đường Ngạo hôn lên vành tai cô: “Gọi anh.”

Hải Mạt Mạt nũng nịu gọi: “Ba. . . . . . Anh!”

Đường tổng hài lòng gật đầu, sau đó nhẹ nhàng vuốt ve lưng cô. Gâu Gâu từ xa công bóng tới, vừa thấy tư thế của hai người, nó lập tức chạy đến bên cạnh Hải Mạt Mạt lắc mông, làm mẫu cho tổng giám đốc Đường.

Nhìn động tác của nó, Đường Ngạo cảm thấy mình sẽ có ám ảnh với tư thế này trong một thời gian dài. Anh rời khỏi người Hải Mạt Mạt, tiện tay lấy ra một chiếc hộp trang sức tuyệt đẹp, sau đó nâng tay trái của cô lên, nhẹ nhàng đeo một chiếc nhẫn ngọc bích lên ngón áp út.

Hải Mạt Mạt nghiêng đầu nhìn, thật ra cô thích đá tự nhiên sáng lấp lánh hơn, đồ trang sức gia công rồi cô không thích lắm. Đường Ngạo ngồi ở trên sân cỏ, ôm cô vào lòng: “Đây là nhẫn đính hôn của chúng ta, Mạt Mạt nhớ phải đeo, không được vứt lung tung đâu đấy.”

“Vâng.” Hải Mạt Mạt nhìn một chút, chiếc nhẫn kia được gia công cực kỳ tinh tế, mặc dù cô không quen, nhưng Đường Ngạo bảo cô đeo thì cô sẽ đeo.

Đường Ngạo lại lấy một chiếc nhẫn khác: “Mạt Mạt đeo cho anh.”

Hải Mạt Mạt cũng đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út của anh. Đường Ngạo nhẹ nhàng hôn cô. Có lẽ cô không biết điều này đại biểu cho cái gì, nhưng vậy cũng chẳng sao.

Lần thứ hai, Đường tướng quân mang theo ngọn lửa giận đang cháy hừng hực tìm Hải Minh Tiển. Lúc đó Hải Minh Tiển mới vừa từ phòng thí nghiệm ra, hai vệ binh theo sát anh ta một tấc cũng không rời. Đường tướng quân sải bước đi vào, suýt chút nữa đâm vào mặt anh ta.

Hải Minh Tiển rất ngạc nhiên, Đường tướng quân lại mặt mũi tái xanh: “Chuyện thằng nghiệt súc kia, cậu có biết không?”

Hải Minh Tiển dĩ nhiên biết “Nghiệt súc” ông nói là chỉ ai, chuyện kia anh ta đương nhiên cũng biết: “Mấy ngày trước cậu ta tới đây, đã nói với tôi rồi.”

Đường tướng quân tức giận hừ một tiếng: “Cậu thấy thế nào?”

Hải Minh Tiển chau mày: “Tôi đương nhiên không đồng ý, làm thế sau này Mạt Mạt biết sống thế nào?”

Mắt Đường tướng quân sáng lên, cuối cùng cũng hòa nhã với Hải Minh Tiển hơn một chút: “Cậu nghĩ nên làm thế nào, chúng ta không thể để nó muốn làm gì thì làm được!”

Hải Minh Tiển gật đầu: “Cách tốt nhất vẫn là nhờ ngài đi đón Mạt Mạt, cho con bé cuộc sống của người bình thường.”

Ý tưởng này quả thực rất hợp với suy nghĩ của Đường tướng quân: “Nhưng thằng ôn kia sẽ không dễ dàng giao Mạt Mạt đâu.”

Hải Minh Tiển lắc đầu: “Mạt Mạt là con gái tôi, chẳng có quan hệ gì với cậu ta cả. Cho dù là trên pháp luật, quyền giám hộ cũng là của tôi.”

Đường tướng quân vỗ tay: “Được, chúng ta dùng luật pháp khởi tố, đoạt quyền giám hộ Mạt Mạt. Nhưng nếu như nó vẫn nhất quyết muốn kết hôn với cậu thì sao?”

“Cậu ta. . . . . .” Hải Minh Tiển ngẩn ra, sau đó hóa đá.

Đường tướng quân, rốt cuộc trong đầu ngài chứa những gì vậy! ! !

Sau khi biết được đối tượng thật sự mà tổng giám đốc Đường muốn lấy, Đường tướng quân không nói gì. . . Bởi vì ông tức đến bất tỉnh luôn rồi.

Hôm sau, Đường tướng quân mang theo Hải Minh Tiển tới thẳng khu cách ly thành phố E. Khi đó Hải Mạt Mạt còn đang ngủ, tổng giám đốc Đường đang huấn luyện bộ đội zombie. Đường tướng quân không chào hỏi bất kỳ ai mà xông thẳng tới giường Hải Mạt Mạt, bế cô lên.

Hải Minh Tiển vội


Old school Easter eggs.