
xuất một chưởng đẩy huynh ấy ra ngoài, sau rồi vọt người giẫm lên cái
chốt. Đám trụ sắt cao lớn đột nhiên dựng đứng thẳng tắp trên mặt đất, Mặc Nguyệt
cùng mọi người đều bị đám trụ sắt này ngăn lại.
Bọn Âu Dương Thiếu Nhân nhất thời hoảng loạn.
Hét lớn: “Thượng Quan Tình! Nàng điên rồi sao, mau thả bọn
ta ra”.
“Tiểu Tình! Chớ làm chuyện ngốc nghếch, nàng đã hứa với bọn
ta sẽ không manh động mà.”
Tôi lắc đầu, nói với họ: “Tôi không hề manh động, từ trước đến
giờ, đây đều là kế hoạch của tôi”.
Tất cả mọi người đều sững sờ, tôi trông thấy ánh nhìn nghi
hoặc trong mắt Âu Dương Thiếu Nhân, tôi trông thấy nỗi bi thương trong mắt Âu
Dương Y, trông thấy nỗi oán hận của Âu Dương Huyền, dáng vẻ Thiếu Nhiên như sắp
khóc cầu khẩn tôi, còn Mạch Thiếu Nam, huynh ấy đang đứng ở đó, sững sờ không động
đậy, nhìn thẳng vào mắt tôi, tất cả đều mang trong mình nỗi thất vọng và tình cảm
đan xen phức tạp.
Mặc Nguyệt hai mắt trừng trừng, nhìn như đóng đinh vào tôi.
Sau đó nước mắt cũng tuôn trào.
Trong lòng chợt thấy hoang mang, Mặc Nguyệt rốt cuộc bị sao
thế.
Mặc Nguyệt đi đến trước cột trụ, đột nhiên lớn tiếng thét
lên: “Thượng Quan Tình! Nàng lừa ta! Nàng lừa ta! Ta cho rằng nàng sẽ chọn ta,
nàng lừa ta! Tất cả đều là lừa ta! Nàng lừa ta thế này!”.
Đám người xung quanh bị thanh âm kia làm cho chấn động không
ai nói được câu nào, lần đầu tiên dung nhan Mặc Nguyệt sáng trong như ánh trăng
lại sụp đổ thế này, trong tim tôi tựa như có lưỡi dao đang không ngừng khoét
sâu.
Đúng vậy, tôi là kẻ lừa đảo, từ khi bắt đầu tôi đã lừa dối họ,
nói cái gì mà cùng họ vào sinh ra tử, đều là lừa gạt cả.
Tôi xuyên không đến đây, vốn là sự tồn tại siêu việt bên
ngoài lịch sử, cho nên tôi không thể làm liên lụy đến quá nhiều người, không muốn
họ vì tôi mà phải chết.
Hai tay phủi phủi đầu gối, tôi thở dài một tiếng, sau đó quỳ
sụp xuống đất. Giống như vào buổi chiều tà của ngày đó, họ quỳ gối trước mặt
tôi.
Lần này, các chàng kỵ sĩ của tôi, tôi cũng có thể dùng tư thế
của người bảo hộ, quỳ như thế này trước mặt họ.
“Thượng Quan Tình được các huynh thực lòng yêu thương, đời
này e rằng không có duyên báo đáp, mắc nợ, lừa dối, sai lầm, cũng không cách
nào có thể đền bù được. Nếu có kiếp sau, Thượng Quan Tình nhất định sẽ làm chút
gì đó cho các huynh.”
“Chết tiệt, Thượng Quan Tình, ta cần nàng của kiếp này”, Âu
Dương Huyền hét lớn.
Tôi cười, cần tôi của kiếp này, nhưng tôi không còn kiếp này
nữa.
“Để tôi… làm nốt việc mà tôi phải làm…”
Đứng lên, tôi bỏ qua mọi âm thanh phía sau, xoay người đi thẳng
về phía Triều Lưu.
Sải bước đến trước mặt hắn, tôi thản nhiên nói: “Có thể tháo
mặt nạ của ngươi xuống rồi chứ”.
Triều Lưu mỉm cười, chiếc mặt nạ vút bay đi, sau đó trong
tay xuất hiện một thanh đoản kiếm sắc nhọn, gí thẳng vào cổ tôi.
Tất cả mọi người đều nhìn Triều Lưu, ai ai cũng bị dung mạo
của hắn ta mê hoặc, tôi lặng lẽ ngoái nhìn xung quanh, ngắm lại cảnh tượng bi
tráng này, trong lòng dấy lên niềm tự hào.
Chàng trai mà tôi yêu thương, chính là kẻ khuynh quốc khuynh
thành như thế, có ai đứng trước dung mạo thế này nói rằng bản thân mình không động
lòng cho được.
“Thượng Quan Tình, nàng thua rồi, mọi người ở đây, dù nhìn
thấy chân diện của ta, cũng không thể biết thân phận thực sự của ta”, Triều Lưu
nhếch môi cười, nói.
Tôi lắc đầu, nói với hắn: “Không, Triều Lưu, là ngươi thua.
Chúng ta đánh cược đi”.
“Ha ha, đến phút chót, Thượng Quan Tình nàng lại cố chấp
không chịu nhận thua như thế. Được, ta và nàng sẽ đánh cược ván cuối cùng này”,
Triều Lưu nói xong liền thu kiếm lại.
Xung quanh, tiếng huyên náo lại rộ lên, có người lớn tiếng
nói: “Thanh Điệp đại nhân, mau giết con yêu nữ này”.
“Đúng, ả ta chính là yêu nữ, biết yêu thuật.”
Triều Lưu khoát tay cắt lời đám đông, đồng thời lớn tiếng
nói: “Không sao, ta cũng muốn xem xem ả ta còn trò gì nữa”.
Tôi mỉm cười bi thương, Triều Lưu, ngươi thua chính là vì vẻ
tự phụ kiêu căng này đấy.
Thực ra ngày hôm nay, ta thà chết trong tay ngươi, nếu không
phải vì muốn bảo hộ cho những người kia, ta thực sự hy vọng ngươi sẽ sống tiếp.
Đêm đó là đêm đom đóm bay ngập đất trời, tôi dựa vào vai
chàng lắng nghe vẻ tĩnh mịch và cô liêu của chàng. Tôi thực sự hy vọng chàng có
thể gặp lại phụ thân mình một lần, hy vọng chàng có thể đích thân chất vấn phụ
thân lòng dạ lang sói kia, tại sao lại vứt bỏ chàng.
Rõ ràng, rõ ràng chàng là người con hoàn mỹ như thế.
Hoàn mỹ đến mức khiến tim tôi đau nhói.
Hít thật sâu, trước ánh nhìn chăm chú của Triều Lưu, tôi đột
nhiên quỳ xuống.
Tiếng huyên náo lại vang lên, nhưng bọn Âu Dương Thiếu Nhân
thì vô cùng tĩnh lặng. Vì họ biết, trò hay đã bắt đầu.
“Tuần án đại nhân, mời ngài xuất hiện để chứng minh thân phận
người này.”
Triều Lưu bất giác sững người. Dáo dác nhìn quanh để tìm kiếm
vị tuần án đại nhân tôi vừa gọi. Sau đó, xuất hiện một hàng người, đều là các
chính phái võ lâm, nào là môn đệ, chưởng môn các phái Nga Mi, Võ Đang, Thiếu
Lâm… lại có cả bát phủ tuần án.
Triều Lưu phẫn nộ nhìn tôi, nghiến