
g Y, nói: “A Y, đến đàm đạo với người anh em Mộ
Dung Tuyết đi, cũng lâu không gặp mặt rồi”.
Mộ Dung Tuyết nhăn nhó lắc đầu. Âu Dương Thiếu Nhân gật đầu
mãn nguyện, tâm trạng đột nhiên hào hứng hẳn lên, xoay người ôm tôi rời đi.
Trước lúc rời đi tôi cố ngoái ánh mắt đồng cảm nhìn Mộ Dung
Tuyết. Người anh em, nhớ bảo trọng nhé. Nói chuyện với Âu Dương Y ấy à, trên thế
gian này không mấy người có gan to thế đâu.
Rõ ràng, người ta cũng đã sớm biết hậu quả. Khuôn mặt choe
choét đầy thuốc màu ấy chợt thẫn thờ, có thể nhận ra cả nỗi thê lương trên đó.
Đặt tôi lên giường, Âu Dương Thiếu Nhân thuận thế ngồi xuống
bên cạnh. Tôi không hiểu ý liền hỏi huynh ấy: “Huynh định làm gì thế?”.
Âu Dương Thiếu Nhân vẫn giữ bộ mặt hiển nhiên, nói: “Bảo vệ
nàng”.
Không còn gì để nói. Tự biết chẳng thể giảng đạo lý với loại
người này, tôi quyết định không thèm đoái hoài đến huynh ấy nữa. Cố gắng quan
tâm chăm sóc bản thân, xoay người nằm ngủ. Nhưng phía sau lưng vẫn có một bóng
hình rất lớn, nó nhắc nhở tôi Âu Dương Thiếu Nhân còn đang ở trong phòng.
Trái tim tôi không kiềm chế được, lại bắt đầu loạn nhịp.
Không thể đợi thêm chút nào nữa đâu, bổn nữ hiệp sắp tan chảy
mất rồi. Tôi liền bật dậy định mắng té tát kẻ xấu xa kia, nhưng lại thấy huynh ấy
đang ngồi dựa bên giường mà ngủ.
Ánh nắng chiếu trên gương mặt Âu Dương Thiếu Nhân như báo hiệu
ngày mới bắt đầu. Huynh ấy chẳng khác gì chàng Hoàng tử đang ngủ yên bình trong
cuốn truyện tranh, bình thản mà mê đắm lòng người đến thế, mọi thanh âm của tôi
như đều tắc lại trong cổ họng.
Ngủ mà cũng đẹp thế này thì ai nhẫn tâm vùi dập chứ?
Không kiềm chế được lòng mình, tôi đưa tay chạm vào khuôn mặt
ấy. Đúng là mê hoặc chúng sinh quá mà!
Một chàng trai lại có thể mê hoặc lòng người đến thế này
sao.
Đúng lúc đó Âu Dương Thiếu Nhân chẳng hề báo trước mà đã
xoay người, đè tôi xuống giường. Tư thế này không được thoải mái cho lắm, huynh
ấy lần mò rồi ôm chặt lấy tôi. Đương nhiên theo bản năng, tôi muốn đẩy huynh ấy
ra ngay lập tức. Thế nhưng… nhưng huynh ấy đang ngủ. Đêm qua cũng không được ngủ
rồi. Hơn nữa, vầng ngực của huynh ấy mới ấm áp làm sao… tôi cảm nhận mùi hương
dịu nhẹ trên người Âu Dương Thiếu Nhân, mùi hương an lành này khiến tôi rất muốn
được ngủ trong lòng huynh ấy.
Ừm, ừm… để huynh ấy ôm một lát cũng được chứ sao, chỉ một
lát thôi mà.
“Hà hà hà…”, tôi ngoác miệng ngáp một cái rõ to, không kiềm
chế được nằm trong lòng Âu Dương Thiếu Nhân mà cười thầm.
“Sáng rồi, tên ngố! Hôm nay cố gắng chút đi. Haizzz, ha ha,
huynh từ khi nào đã học được thuật biến hình như thế này rồi?”, tôi đang cười
ngốc nghếch.
Tên ngố nhà chúng ta thật biết cách quan tâm đấy, bỗng dưng
lại biến thành một đại mỹ nam cho tôi ôm. Cảm động quá đi!
Phủ phục để trao cho tên ngố nhà mình nụ hôn ngọt ngào, à,
ha ha, chân thực biết bao, cảm giác y như đang ở bên đại mỹ nam vậy.
“Ta không biết đâu nhé.”
Ha ha! Tên ngố vừa nói, giọng nói cũng dễ nghe làm sao.
“Hóa ra nàng để ý người ta lâu rồi.”
Ha ha! Ha ha ha!!!
Chuyện gì thế này? Tôi chớp mắt, lắc lắc đầu, mạch tư duy dần
dần đã trở về với đại não. Nhớ ra cả rồi. Đúng rồi, mình đang ở thời cổ đại,
hơn nữa lúc này không phải đang nằm trong lòng của tên ngốc mà là một con yêu
tinh.
Cúi đầu lặng ngắt, giờ tôi chỉ có thể cầu nguyện mà thôi, hy
vọng là Âu Dương Thiếu Nhân đang nằm mơ.
Hu hu, Đức mẹ che chở!
Mỉm cười… Âu Dương Thiếu Nhân đang dùng ánh mắt đào hoa với
hàng ngàn tia lửa điện bắn tung tóe khắp nơi, mỉm cười nhìn tôi. Thực tế đã chứng
minh, Đức mẹ hoàn toàn không có ở đây lúc này.
Thượng Quan Tình ơi là Thượng Quan Tình! Mày đang tạo nghiệt
gì thế này. Tôi không kiềm chế được, trong lòng thầm kêu than.
Âu Dương Thiếu Nhân ngồi dậy với động tác thật ưu nhã. Làm
ơn đi, huynh làm động tác ưu nhã như thế để làm gì cơ chứ. Ở đây không có ai
thưởng lãm đâu, tôi còn chẳng dám nhìn thẳng vào huynh nữa là.
Huynh ấy lại mỉm cười, nụ cười đó khiến sống lưng tôi như gặp
cơn cuồng phong mà toát mồ hôi lạnh.
“Tiểu Tình, hóa ra người ta đã hợp ý của nàng”, Âu Dương Thiếu
Nhân vẻ mặt e thẹn nói với tôi. Tôi cảm giác như huynh ấy đã trao cho mình một
chiếc khăn tay, như muốn gửi gắm thông điệp “tình trong như đã mặt ngoài còn
e”.
Ọe… Buồn nôn quá, huynh đang cố ý hả?! Nhất định là Âu Dương
Thiếu Nhân cố ý trêu tức mình. Run bần bật…, tôi không kiềm chế được cảm xúc,
toàn thân run lên bần bật, ngón tay cứ vô thức chỉ lên chỉ xuống, chỉ vào kẻ
gây tai họa kia rồi lại chỉ về phía mình, chẳng thể nói được lời nào, miệng của
tôi đã bị co rút mất rồi.
“Vậy cứ để người ta tự dâng hiến thân mình là được rồi”, Âu
Dương Thiếu Nhân cố tình nói thêm nhằm che giấu nỗi thẹn thùng trong lòng,
nhưng tôi thì đang cười huynh ấy, cười đến mức co quắp cả người.
Âu Dương Thiếu Nhân dùng một tay kéo nhẹ dải lụa đang thắt
trên eo, y phục của huynh ấy được kéo xuống làm lộ ra bờ vai, thấp thoáng một
cơ thể hoàn mỹ. Đợi chút! Đợi chút! Tôi đâu phải đang diễn cảnh nóng với huynh
đâu.
Huynh ấy cười, nụ cười gian