
giảo: “Đương nhiên là ta tự nguyện
dâng hiến rồi”.
Nói xong liền áp đảo trắng trợn hơn.
Trái tim đang đập dồn dập, sắc mặt tôi đã đỏ hơn cả tương ớt.
Nụ hôn của Âu Dương Thiếu Nhân đặt trên cổ khiến cơ thể có cảm giác đê mê. Tôi
biết huynh sẽ không thực sự làm thế với tôi, nhưng huynh xem Thượng Quan nữ hiệp
tôi là loại người gì chứ, tôi cũng lợi hại lắm đấy!
Nếu lúc này tôi lại nghĩ đến việc hẹn hò cùng huynh ấy thì sẽ
ra sao nhỉ?
A! Xì!!!
Tôi đang nghĩ cái gì thế! Suýt nữa đã quên mất bản tính ác
ma của tên tai họa này!
Hít sâu một hơi… Nè nè! Thượng Quan Tình, mày là nữ hiệp đấy,
đừng có run lập cập như thế chứ, nhất định phải cho tên háo sắc này thấy sự lợi
hại của mày.
Kỳ thực trái tim vẫn còn đang run rẩy nhưng tôi vẫn cố nói với
Âu Dương Thiếu Nhân bằng ngữ khí bình thản nhất: “Đợi chút, tôi cần chuẩn bị!”.
Câu nói này của tôi khiến ánh mắt đào hoa của Âu Dương Thiếu
Nhân biến thành ánh mắt đầy kinh ngạc. Huynh ấy ngồi dậy, nhìn tôi nghi hoặc.
Tôi nhẹ nhàng cởi dải lụa thắt trên eo, từng lớp từng lớp y
phục được cởi bỏ, dần dần lộ ra bờ vai trắng nõn.
Âu Dương Thiếu Nhân mắt mở tròn vo, há hốc miệng tưởng chừng
có thể nhét vừa cả quả trứng gà. Khi bộ dạng ngốc nhất trần gian của huynh ấy
xuất hiện trước mắt, cảm giác sợ hãi trong lòng tôi đột nhiên biến mất hoàn
toàn.
Lần đầu tiên tôi cảm thấy mình thật may mắn khi được sống
trong thế kỷ Hai mươi mốt. Thế kỷ Hai mươi mốt cởi mở, lạc quan, đúng là một thời
đại hùng mạnh to lớn!
Ha ha ha! Tôi vẫn cố kiềm chế nụ cười, nghiêm túc nói với Âu
Dương Thiếu Nhân: “Ở thế giới của chúng tôi, chuyện này rất cởi mở và thoải
mái”.
Sau ba giây chết lặng, Âu Dương Thiếu Nhân y phục xộc xệch
lao thẳng ra cửa, rõ ràng huynh ấy bị tôi dọa cho tá hỏa.
Hừ! Âu Dương Thiếu Nhân, chuyện này còn chưa kết thúc mà!
Dám đùa bỡn bổn nữ hiệp, huynh thật không biết chữ “chết” viết như thế nào hả.
Tôi hít sâu một hơi, trong giây lát Âu Dương Y mở cửa, ngoác
miệng hét: “A!!!”.
Vào sáng sớm đẹp trời thế này, những thanh âm của Âu Dương Y
không những có thể gọi tất cả mọi người đang ngon giấc trong vòng mười dặm
vuông thức dậy, mà còn có thể dọa chết khiếp vô số những loài động vật nhỏ đang
đi kiếm thức ăn. Còn về kiếp nạn này, đối với Âu Dương Thiếu Nhân mà nói thì chỉ
mới bắt đầu thôi. Huynh ấy đã hối hận, hối hận bản thân mình tại sao không vọt
qua cửa sổ. Huynh ấy hận, hận người bên cạnh mình tại sao lại có hành động mau
lẹ như thế.
***
Gượng gạo, vô cùng gượng gạo.
Âu Dương Thiếu Nhân ngoái lại nhìn tôi, mặt đối mặt im lặng
không nói, chỉ có hàng ngàn dòng lệ đang lặng lẽ tuôn rơi.
Đương nhiên ngàn dòng lệ ấy có rất nhiều ý nghĩa.
Tôi giả bộ đấy.
Người khóc đó phải là huynh ấy mới đúng, đáng tiếc rằng nước
mắt đã trôi tuột vào bụng rồi.
Hừ! Âu Dương Thiếu Nhân, để xem lần này huynh có đi đời
không!
Âu Dương Thiếu Nhân lại nhìn tôi, ánh mắt đó dường như muốn
nói: “Thượng Quan Tình, sao đột nhiên nàng lại thông minh thế”.
Ha ha! Ngưỡng mộ tôi rồi hả.
Bên ngoài là ba huynh đệ nhà Âu Dương cùng với Mộ Dung Tuyết,
sắc mặt mỗi người một vẻ nhìn Âu Dương Thiếu Nhân trong bộ y phục xộc xệch. Lại
liếc mắt nhìn tôi đang ngồi trên giường vẻ oan uổng, nước mắt lưng tròng. Tưởng
chừng tôi chẳng cần lên tiếng, bọn họ chỉ nhìn lướt qua là đã “hiểu rõ” mọi
chuyện.
Thế là, có người gặp xúi quẩy rồi.
Chẳng biết sau đó Âu Dương Y đã rỉ tai chỉ giáo Âu Dương Thiếu
Nhân những gì. Chỉ biết rằng khi mặt trời lên đã qua ba ngọn sào, Âu Dương Thiếu
Nhân mới uể oải lê bước ra khỏi phòng. Mặt không chút huyết sắc, bộ dạng vô
cùng thê thảm.
Nhưng khi nhìn thấy tôi, huynh ấy lại nhe răng ra cười rồi
nói một câu: “Cổ nhân từng nói, người biết lễ nghĩa, sẽ còn trở lại”.
Ấy, Âu Dương Thiếu Nhân, không phải huynh lại lên cơn ngốc đấy
chứ. Tôi đã hại huynh đến thế mà huynh còn cười với tôi. Với lại câu đó nghĩa
là gì? Người có quả lê[1'>, sẽ còn trở lại? Được đấy! Tôi thích ăn lê lắm!
[1'> Trong tiếng Trung Quốc, âm đọc pinyin (phiên âm) của hai
từ Lễ và Lê đều là lí, ở đây do nhân vật Thượng Quan Tình nghe nhầm nên hiểu
sai ý của Âu Dương Thiếu Nhân.
Trong lòng tôi bỗng có chút áy náy. Xin lỗi nhé, Âu Dương
Thiếu Nhân, tất cả đều do huynh không tốt thôi.
Ở khách điếm xảy ra quá nhiều chuyện, tôi cảm thấy nơi này
đúng là bị ám vận đen. Thế là chúng tôi quyết định, ngay chiều hôm nay sẽ xuất
phát, tối đến thì cắm trại bên ngoài. Oa!!! Lâu lắm rồi không được đi cắm trại,
tâm tình tôi lại trở nên kích động, từng đợt sóng lòng cứ thế trào dâng.
Trên đường đi, Mộ Dung Tuyết cứ như con ruồi bám theo tôi
không rời. Chuyện sáng nay không ai nhắc lại cả. Có lẽ họ đều sợ tôi bị kích động.
Haizzz, cảm giác áy náy trong lòng tôi cứ lớn dần, lớn dần lên. Âu Dương Thiếu
Nhân bị đuổi đi trước dò đường, mọi suy nghĩ của tôi không ngờ lại chẳng kiềm
chế được, cứ thế phiêu lãng về bên Âu Dương Thiếu Nhân.
Có phải tôi rất quá đáng không?
“Tiểu Tình! Tiểu Tình!”, Mộ Dung Tuyết lớn tiếng gọi tôi.
“Hả? Huynh vừa nói gì?”, tôi ngượng ngùng, thần