
òn không sao, một khi cậu nhắc đến, tôi
càng thấy thương cha mẹ mình nhiều hơn.
Nuôi được một đứa con gái thì nó xuyên không, nuôi được một
thằng con trai thì lại bị Diêm Vương bắt đi mất.
Muốn có một chàng rể, con gái mình lại liều mình trong vào
xoáy NP[2'>.
[2'> NP: dùng để chỉ mối quan hệ tình cảm cùng lúc giữa một nữ
với nhiều nam hoặc giữa một nam với nhiều nữ, có khi còn là giữa một nữ với nhiều
nữ, một nam với nhiều nam…
Muốn tìm một người con dâu, khốn kiếp, Diêm Vương hắn chính
là GAY.
Trên thế giới này còn có cặp cha mẹ nào kém may mắn hơn họ
sao?
Một tay túm chặt Giang Thần, nước mắt như mưa, tôi nhìn cậu
ta.
“Cậu đó, càng nghĩ càng thấy tủi thân, cậu nói xem, khi nào
mới đưa tôi trở về.”
“Cô thực sự muốn về nhà sao?”, Giang Thần hỏi lại.
Tôi tức giận: “Cậu đừng nhiều lời nữa! Cha mẹ tôi già yếu
còn đang đợi tôi trở về kia kìa”.
Giang Thần thấy tôi kiên định như thế, cũng hạ quyết tâm nói
với tôi: “Được, bây giờ tôi nói cho cô biết, chúng ta có thể trở về được rồi”.
Thực ra, khi cậu ta còn chưa nói câu này, tôi thực sự cảm thấy
mình rất muốn trở về, nghĩ đến cha mẹ, nghĩ đến mọi thứ ở hiện đại. Nghĩ đến
trường học, đến bạn bè, thậm chí ngay đến chậu xương rồng nhỏ bé trên bệ cửa sổ
cũng khiến tôi thấy vướng bận.
Nhưng khi cậu ta nói đã có thể về nhà, lòng tôi đột nhiên nặng
trĩu.
Khoảnh khắc đó, tôi mới hoàn toàn tin tưởng một điều.
Đó chính là, con người ta khi đứng trước một vấn đề, dù bản
thân có quyết tâm đến đâu, thề thốt thế nào, thì tới lúc thực sự phải đối mặt với
nó, tất cả hành động của họ đều chẳng liên quan gì đến những quyết tâm, thề thốt
ban đầu cả.
Tôi chính là điển hình của mẫu người đó.
Vì tôi không thấy vui vẻ khi được về nhà, ngược lại vô cùng
chán nản.
Tôi nói mình muốn quay trở về hiện đại, nhưng thực ra tôi vẫn
chưa đành lòng rời xa nơi này.
Giang Thần nhìn tôi, hỏi: “Cô cần thời gian suy nghĩ đúng
không?”.
“Cậu không cần sao?”, tôi hỏi Giang Thần.
Giang Thần nghiêng đầu nhìn vị Vương gia đang ngồi đợi hắn
phía bên kia, mỉm cười, nói: “Tôi lúc nào cũng suy nghĩ, có lẽ cách nghĩ của
tôi như thế này rất ích kỷ. Nhưng tôi cảm thấy nếu cả hai chúng ta cùng đen đủi
như thế, cùng mất mát, cùng buồn rầu như thế, tôi có lẽ sẽ cảm thấy dễ chịu hơn
là phải đau khổ một mình”.
Tôi sững người giây lát, cũng mỉm cười theo.
Nụ cười sao mà khó coi đến vậy: “Cậu nói đúng, tôi cũng cảm
thấy hai người chúng ta thật vô cùng đen đủi, nhưng so với một mình đen đủi thì
còn dễ chấp nhận hơn nhiều”.
Lời nói rất đúng, chính là một người sẽ không đủ dũng khí,
nhưng nếu là hai người, sẽ có dũng khí cùng nhau bước đi.
Tạm thời cáo biệt Giang Thần, chúng tôi hẹn năm ngày sau gặp
lại, hội hợp chính tại nơi này.
Bất luận quyết định cuối cùng ra sao, không người nào được hối
hận.
Theo tính toán của Giang Thần, cần tìm được khoảng không
gian thích hợp, tìm được khe hở thời gian, sẽ có thể thuận lợi xuyên không trở
về.
Tôi suy đi nghĩ lại, quyết định sẽ xuyên không trở về thời đại
của mình. Giang Thần cũng suy tính nhiều lần và đảm bảo chắc chắn, tôi mới dám
tin tưởng cậu ta. Dẫu sao cậu ta luôn là kẻ khiến người khác đau đầu, nhưng
năng lực khác người của cậu ta lại khiến người ta cảm thấy rất an tâm.
Bước trên đường ngập tràn ánh tà dương, tôi thầm hạ quyết
tâm, nói với Âu Dương Thiếu Nhân: “Chúng ta về nhà thôi. Về sơn trang Âu Dương.
Dù sao cũng không còn xa nữa, trở về thăm xem sao”.
Mặc Nguyệt đứng bên cạnh mặt đen sạm nói: “Các người về nhà?
Vậy còn ta cùng Mạch ăn mày sẽ đi đâu?”.
Mạch Thiếu Nam bên cạnh chêm thêm một câu: “Không được gọi
ta là ăn mày”.
Tôi đưa tay kéo hai người bọn họ, nói: “Đồ ngốc, chúng ta từ
lâu đã trở thành người một nhà rồi. Chúng ta, bao gồm tất cả những người có mặt
ở đây, không thể thiếu bất kỳ ai”.
Âu Dương Thiếu Nhân xoa đầu tôi, cười nói: “Chỉ cần nàng vui
vẻ là được”.
Tôi gật gật đầu, nhìn đôi mắt thấm đẫm ưu sầu kia.
Trái tim bất giác loạn nhịp, tôi dường như có thể cảm nhận,
Âu Dương Thiếu Nhân đã bắt đầu phát hiện điều gì đó.
Tôi cũng biết nên nói sự thật với họ, nhưng tôi quả thực
không biết phải đối mặt như thế nào với lần ly biệt này.
Cha mẹ sinh ra và nuôi tôi lớn đang ở nhà mong ngóng, tôi
không thể không hết lòng hiếu đạo. Chuyến đi này, tôi e rằng sẽ chẳng thể trở lại
đây được nữa.
Mất đi sáu người này, tôi còn có thể gặp được những mối tình
như vậy nữa không?
Tôi muốn ở bên sáu chàng trai này.
Tôi thích cảm giác khi mình đi đi lại lại trước mặt họ, đám
mỹ nam xếp hàng thành chữ nhất[3'> rồi đồng loạt chào đón tôi.
[1'> Chữ nhất: —.
Mỉm cười, dịu dàng, xấu hổ, ngượng ngùng, đáng yêu… Mỗi
khuôn mặt, tôi đều rất yêu quý…
Dần dần chúng tôi cũng ra khỏi thành trấn, đến khu vực ven
đô, tôi xoay người, hướng tới vầng dương đang dần buông xuống, đột nhiên hét lớn:
“Tôi vĩnh viễn, vĩnh viễn muốn ở cùng các huynh”.
Đó là lời nói thực, thực lòng tôi muốn ở cạnh các huynh mãi
mãi.
Khi chúng tôi thúc ngựa về tới, Âu Dương sơn trang đang lặng
lẽ đắm mình trong sắc chiều mờ tối.