
cự tuyệt tôi như thế, nhưng tôi vẫn cảm thấy vô
cùng hạnh phúc.
“Triều Lưu, cảm tạ chàng”, tôi khe khẽ ôm chàng, vừa khóc vừa
nói.
Cơ thể Triều Lưu căng cứng, tôi có thể cảm thấy lồng ngực
chàng đang không ngừng phập phồng.
“Cô nương, sao lại cảm tạ?”, Triều Lưu run rẩy hỏi.
Tôi lại cố dùng lực ôm chặt chàng.
Cảm nhận luồng hơi thở thuộc về Triều Lưu.
“Cảm tạ chàng đã trở lại bên ta, cảm tạ chàng vẫn còn sống,
cảm tạ hiện tại cho ta và chàng có thể trùng phùng.”
“Dù ta không còn là ta của trước kia nữa, dù ta đã không còn
vẻ phong hoa trước đây, nàng cũng vẫn cảm tạ sự trùng phùng này sao?”, chiếc dù
có chút nghiêng nghiêng, Triều Lưu tựa hồ cố gắng kìm nén điều gì đó, hỏi tôi
như vậy.
“Đúng thế, dù chàng đã là một người khác, ta cũng vẫn cảm ơn
cuộc trùng phùng này”, tôi kiên định đáp lời chàng.
Trong mắt tôi, Triều Lưu bất luận biến thành bộ dạng thế
nào, chàng vẫn là người đẹp nhất.
Triều Lưu chỉ đành thở dài, xoay người lại, nhẹ nhàng chạm
tay lên khuôn mặt tôi, lúc sau, dùng tay vén mái tóc đã che mất một nửa mặt kia
ra.
Tôi thấy trên khuôn mặt đó, một vết sẹo thật sâu.
Khuôn mặt mỹ lệ của chàng, một vết sẹo đã hủy hoại tất cả.
Tôi đưa tay chạm lên vết sẹo, sau đó tròn mắt nhìn.
Đây là tình tiết vở kịch ngớ ngẩn nào vậy?
Một nam nhân nguyện chết vì một nữ nhân, nữ nhân này liệu có
còn để tâm đến khuôn mặt của nam nhân kia không?
Huống hồ đường đao kia tuy có chút tàn phá phong cảnh, nhung
hoàn toàn không ảnh hưởng đến khuôn mặt của Triều Lưu. Ai bảo chàng, sinh ra đã
ưa nhìn rồi.
Tại sao tình tiết mỗi vở kịch đều có một vài điểm thô tục
như vậy.
Kỳ thực vốn không cần đau khổ như thế, không cần.
Lộ ra vẻ mặt rạng rỡ, tôi mỉm cười với Triều Lưu, “Tác giả
nên đổi đi”.
Triều Lưu sững người, tôi đưa tay ra, dùng lực kéo cổ chàng
xuống, áp môi chàng lên môi mình.
Từ lâu rồi tôi đã muốn làm như thế.
Muốn ngang ngược một lần như thế, trên môi chàng, đã in dấu
nụ hôn của tôi.
Triều Lưu của ta, chàng yêu tinh của ta, lần này, ta sẽ hung
hăng nắm chặt tay chàng, bẻ gãy đôi cánh thích bay kia của chàng, để chàng
không thể rời xa ta được nữa.
Nụ hôn sâu vừa dứt, tôi vòng tay ôm chặt cổ Triều Lưu: “Triều
Lưu, chàng có muốn ở cùng bên ta không”.
Đôi môi của Triều Lưu giống như chú chuồn chuồn trên môi
tôi, vừa chạm vào nước lập tức bay lên, phản vấn: “Ta hiện tại đã chẳng còn gì,
cũng không còn dễ nhìn như trước đây, càng không có cách nào nuôi sống nàng được.
Nàng chắc chắn cần ta?”.
Tôi mỉm cười: “Trái tim ta mách bảo rằng, dù chàng mù, què,
ta cũng vẫn yêu chàng”.
Triều Lưu chớp chớp mắt, đột nhiên cúi xuống nhìn tôi, giống
như một tên háo sắc khẽ nói: “Ta cũng yêu nàng. Tiểu Tình, nàng như thế này, thực
sự rất thu hút người khác”.
“A! Yêu râu xanh! Đánh chết chàng bây giờ! Mau đi thay y phục
đi!”
“Tiểu Tình, đây là trên cầu, ta không thể!”
“Xí, muốn đi đâu thì đi, cởi bộ y phục trên người ra cho
ta!”
Tôi cố kiềm chế nụ cười ngốc nghếch.
Hi hi, thật đúng là “Bỗng như một đêm gió xuân về[1'>, mỹ nam
đã đi nay trở lại”.
[1'> “Bỗng như một đêm gió xuân về”: Đây là một câu trong bài
thơ ‘Tuyết trắng đưa vũ phán quan về kinh đô’, một sáng tác của tác giả Sầm
Tham, thời Thịnh Đường. Nhân vật nữ trong truyện đã lấy câu này, ghép với một
câu khác để thể hiện ý tứ của mình.
Cuộc đời chính là một bánh xe không ngừng lăn về phía trước,
nhiều lúc, sau khi đã lên đến đỉnh một sườn núi, ta liền cảm nhận, cuối cùng đỉnh
dốc này ta đã tới được rồi, sau đó thì lập tức lăn xuống.
Thế nhưng, khi vừa ngẩng lên, ta lại bất ngờ phát hiện, trên
đỉnh đầu của mình, vẫn còn một sườn núi dựng đứng đang chờ đợi.
Cho nên, bạn hiểu ra rằng, cuộc đời thật là khốn kiếp, thực
sự không hề đơn giản.
Tôi cảm thấy, cuộc đời mình thế này đã đủ viên mãn lắm rồi.
Trải qua bao chuyện đen đủi, trải qua bao lần tranh đấu, nỗi
đau và sự ngọt ngào của tình yêu cũng đã trải qua.
Giờ đây, chẳng phải tôi cũng nên vui vẻ thoải mái với đại kết
cục này sao.
Chẳng phải tôi nên ôm mỹ nam của mình mà trở về sao, cùng ngồi
thưởng thức sơn hào hải vị, cùng hưởng dụng châu báu ngọc ngà.
Hạnh phúc mỹ mãn đại đoàn viên, ai mà không thích sự sắp xếp
như thế chứ. Chẳng phải nên làm chút chuyện gì đó để có thể vui vẻ hay sao?
Tôi liền phát hiện, những chuyện đen đủi này của mình chẳng
qua là ngăn trở này nối tiếp ngăn trở khác, chẳng bao giờ có hồi kết thúc.
Thôi được, than thở hoàn tất.
Giờ nói đến việc chính thôi.
Chuyện phải kể là từ khi tôi và Triều Lưu đang trên đường thẳng
tiến tới Âu Dương sơn trang. Tôi dự tính trong vòng ba ngày sẽ tới nơi, sau đó
bắt đầu cuộc sống tươi đẹp của mình.
Trên lộ trình, chúng tôi có đi qua một nơi gọi là Trương Gia
Khẩu.
Đó là một thôn trang nhỏ bao quanh núi. Không có mấy gia
đình, trông bộ dạng ai nấy đều là nông dân. Hành trình vất vả, chúng tôi tìm một
trà quán đơn sơ uống mấy chén nước.
Sau khi ngồi xuống, chúng tôi liền nghe thấy bàn bên cạnh
đang bàn tán xôn xao gì đó. Tôi đánh mắt mấy lần, phát hiện đối phương đều là
những nhân sĩ