Duck hunt
Phiêu Du Giang Hồ

Phiêu Du Giang Hồ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326571

Bình chọn: 8.00/10/657 lượt.

ưng tôi vẫn không màng tới thể diện, ra vẻ đồng tình,

vòng tay ôm lấy hắn, trao cho hắn chút ấm áp. Bất cứ giọt lệ nào của nam nhân đều

vô cùng đáng giá.

“Tại sao không trực tiếp nhờ chúng ta giúp ngươi?”, tôi thở

dài, hỏi.

“Ta cảm thấy các người vốn không thích ta, dù sao ta cũng

nói rồi, nhưng họ không đồng ý”, Tần Ngữ nói vẻ oan ức.

Tôi lắc lắc đầu, là vì ngươi không hiểu lòng người, cho nên

mới phải đi đường vòng như thế.

“Vậy lúc này ta nói với ngươi, ta rất thích ngươi.”

“Tại sao? Tính cách của ta đâu có tốt”, Tần Ngữ nói.

Tôi cười cười, vuốt tóc hắn: “Vì ta cũng có một đệ đệ như

ngươi”.

Kỳ cục, lại không biết thể hiện tình cảm của mình, đúng là đệ

đệ ngốc.

“Thôi được, hiện tại đã bàn xong công việc chính. Sau khi

thuốc hết tác dụng, chúng ta sẽ đi tìm thứ mà ngươi muốn tìm”, tôi nói.

“Cô thật sự muốn giúp đỡ ta?”, Tần Ngữ kích động hỏi tôi.

Tôi gật đầu kiên định, cười nói: “Giang Hoài Liễu nói rồi,

chỉ cần tìm được thứ đó cho hắn, chúng ta có thể đi ngay. Chúng ta mau tìm

thôi”.

Bầu không khí xung quanh, chẳng biết tại sao đột nhiên hạ thấp

xuống không độ.

Tôi mơ hồ nhìn thấy hàng vằn đen dài trên đầu Tần Ngữ. Sắc mặt

hắn hiện tại cũng rất không tốt.

“Sao vậy? Ta nói điều gì không đúng sao?”, tôi nghi ngờ hỏi.

“Đúng vậy, câu cô nói rất không ổn đấy”, Tần Ngữ nói bằng giọng

lạnh tanh.

Tôi ha ha cười lớn, xòe quạt nói: “Tần Ngữ, nói ngươi không

hiểu lòng người đúng là chẳng sai. Cứ thế này, về sau biết làm thế nào. Sau này

ngươi thực sự phải làm chưởng môn, cứ thế này liệu ngươi có thể đảm đương được

không. Nè, đi đi, trước tiên hãy tìm đồ đã rồi sẽ tính xem có giao cho hắn hay

không. Tìm được mới tiếp tục thảo luận, như thế không được sao”.

Tần Ngữ cúi đầu, nghĩ ngợi giây lát, tựa như hiểu ra điều

gì, hoan hỉ chạy lại.

Nhìn thấy mặt mũi bầm giập của hắn, tôi bất giác thấy hơi

đau lòng.

Tiểu tử này tốt nhất là không nên cười. Dọa người ta chết

khiếp.



Sự thực đã chứng minh, đôi khi nữ nhân cũng có thể dùng tay

che cả…nửa bầu trời.

Sở dĩ Tần Ngữ để Giang Hoài Liễu đích thân lựa chọn một

trong số chúng tôi. Đầu tiên là để Giang Hoài Liễu lơ là cảnh giác, hai là vì hắn

biết chắc rằng Giang Hoài Liễu nhất định sẽ chọn tôi.

Tần Ngữ nói, Giang Hoài Liễu chỉ khi có cảm hứng với người

nào đó mới cùng đàm đạo với họ.

Trên sông Hoài đêm đó, Giang Hoài Liễu đã biết tôi mang thân

phận nữ nhi, nếu không phải có hứng thú với tôi, chắc chắn sẽ không nói chuyện

với tôi lâu như thế.

Tần Ngữ còn nói, Giang Hoài Liễu từng bảo rằng: Nữ nhân trên

thế gian này có ngàn ngàn vạn, nhưng tại sao lại chỉ có duy nhất một người kỳ lạ

như vậy.

Tôi nghe xong bất giác thấy tâm hồn phiêu đãng, rõ ràng là

đang khen mình mà.

Nói tôi kỳ quái, chẳng phải chính là kỳ diệu sao.

Kỳ nữ trên giang hồ thích nhất được mọi người chào đón.

Tần Ngữ nhìn bộ dạng của tôi đang ngây ngất đắm say, lặng lẽ

ôm bụng, run rẩy nói: “Không xong rồi, cô lại tự đề cao mình quá rồi, đồ ăn đêm

thiếu gia tôi cũng đã nôn ra hết rồi. Cô nhiều lắm cũng chỉ là quái vật, lấy

đâu ra cái danh kỳ nữ kia chứ”.

Tôi nhếch mép, quẳng ngay chiếc xẻng trong tay, ngồi phịch

lên đất.

“Ta không làm nữa. Nói ta không phải kỳ nữ, vậy Hoa Mộc

Lan[1'> thì phải chắc. Cũng cải trang nam nhân đấy thôi. Lại nói, trên thế gian

này chỉ có một người đàn ông thực sự mà thôi, còn ngươi thì lại chưa thể tính

là đàn ông được.”

[1'> Hoa Mộc Lan (tiếng Trung: 花木蘭) là

một nhân vật nữ anh hùng trong truyền thuyết dân gian Trung Quốc.

Thật đúng là, cả đêm phải vất vả đào bới đã chẳng thèm nói rồi,

giờ tự cho mình hưởng thụ cảm giác sung sướng một chút cũng không được.

Chết tiệt, cái thằng nhóc này đào lên rồi lại không lấp xuống,

thật là thất đức quá.

Đúng vậy!

Giờ đang là nửa đêm, trăng treo lơ lửng giữa trời, ếch kêu “ộp

ộp”, tôi vén tay áo cùng thằng nhóc chết tiệt này đứng trên một ngôi mộ bắt đầu

đào đào bới bới.

Bạn thắc mắc không biết đang xảy ra chuyện gì đúng không.

Tôi, một nữ thanh niên tiên tiến trên giang hồ, tối đến không bay trên mái hiên

đạp trên vách tường, khẳng định uy danh của một đại nữ hiệp, lại cùng với một

tên ngụy chính thái mười sáu tuổi đào đào bới bới kiếm tìm thần vật thượng cổ

gì gì đó trong mộ.

Thần vật thời thượng cổ tôi không đào được, nhưng tử thi thượng

cổ thì tôi đào được mấy cái rồi.

Vứt thứ dụng cụ trong tay đi, Tần Ngữ lau mồ hôi rồi ngồi

bên cạnh tôi nói: “Người đó là ai? Cô đang nhớ tới tình lang ở nhà sát vách nhiều

năm trước phải không? Sau này cô cho hắn ngân lượng để lên kinh dự thi, thi đỗ

rồi hắn lại vui bên duyên mới, còn cô mãi mãi không quên được phải không?”.

Một miệng đầy nước, tôi suýt nữa thì phun chết hắn, bao

nhiêu bùn lầy, đất bẩn trên tay, tôi bôi khắp lên y phục của hắn, căm ghét nói:

“Tuổi đời còn trẻ, ngươi đọc được từ đâu thứ tiểu thuyết ngôn tình chán ngắt thế

hả?”.

Tần Ngữ vừa cố thoát khỏi tay tôi vừa đáp: “Là của một người

có chút tiếng tăm trong số những văn sĩ thời đại mới nổi danh, sách của ông ta

đã không ít lần khiến cho giấy của thành Lạ