
c Dương trở nên đắt đỏ (Ý nhắc tới
câu chuyện ‘Giấy thành Lạc Dương đắt đỏ’)”.
Khóe miệng tôi giật giật không ngừng, vậy là hiểu rồi, bất
luận là đi đến đâu, tôi cũng bị đám văn sĩ làng nhàng đố kỵ mãi không thôi.
Tại sao phải đố kỵ tôi? Vì tôi trước khi xuyên không cũng là
một tác giả văn học mạng, chỉ là vẫn chưa nổi tiếng mà thôi.
“Ta
nói cho ngươi biết, Xuân ca là thần tượng của ta, ngươi chớ có hạ nhục người
đó.”
Ngươi nên biết rằng, ngươi may mắn được sinh ra ở mấy trăm
năm này, nếu ngươi sinh muộn một chút thôi, Xuân ca nhất định sẽ cho ngươi biết
tay.
Chẳng qua vì không muốn mất thời gian xuyên không, cho nên
Xuân ca mới tạm thời tha cho ngươi đấy.
Tần Ngữ trợn tròn mắt nhìn về phía chiếc hố đầy đất, chán nản
nói: “Cứ đào kiểu này bao giờ mới xong?”.
Tôi cả giận nói: “Ý ngươi là sao? Đây là đang tìm đồ gia bảo
của nhà ngươi đấy, chẳng phải ta đang giúp thằng nhóc chết tiệt ngươi tìm nó
hay sao, bảo bối tìm lại rồi thì cấm có lằng nhằng làm phiền ta nữa”.
Thật ra tôi rất muốn đem món đồ đó đi bán, vấn đề chính ở chỗ,
nếu đồ ở trong tay tôi, thì tôi cũng chẳng có cách nào để giúp mọi người thoát
khỏi trạch viện này.
Tôi nhìn nhìn bãi tha ma ngổn ngang trước mắt, bất giác hỏi
Tần Ngữ: “Sao ngươi biết cây đàn ấy được chôn bên dưới?”.
Tần Ngữ nhìn quanh bốn phía, sau khi xác định không có ai
theo dõi mới lấy từ trong người ra một chiếc khay rồi nói với tôi: “Bí mật này,
ta chỉ nói với cô. Tổ tiên ta vốn là thần tiên, sau vì lưu luyến ái tình chốn
nhân gian, tự ý hạ phàm kết làm phu thê với người trần thế, rồi lại thề nguyền
cùng sống cùng chết với thê tử. Sau này bị người trời phát hiện, mới bắt trở về.
Ông đã giao hẹn với Thiên đế, ông cần ba mươi năm để đúc ra một cây đàn cầm, cần
hai mươi năm để viết ra một nhạc khúc. Khi đàn cầm cùng khúc nhạc có thể kết hợp
với nhau, ông tự nhiên sẽ trở về thiên đình. Thiên đế đồng ý. Nhưng không ngờ tổ
tiên của ta lại thật sự không muốn quay về”.
“Ba
mươi năm một cây đàn, hai mươi năm một khúc nhạc. Khi hai thứ này đều đã hoàn
thành, cây đàn lại không chịu phát ra âm thanh, khúc nhạc cũng chẳng vừa tai
người. Thiên đế khi đó mới biết bản thân mình đã bị mắc lừa. Một khi đàn và nhạc
không cùng ngân lên, tổ tiên của ta đương nhiên không phải quay về, đó chính là
giao ước. Sau khi Thiên đế về trời, luôn ôm lòng oán hận về chuyện này, vì thế
mới mê hoặc thê tử của ông tổ ta, để bà nhìn thấy ảo cảnh ông tổ của ta tư
thông với người đàn bà khác. Thê tử của ông tổ ta khi đó lại hoàn toàn mụ mị
tin theo lời của Thiên đế, đã ngộ sát ông tổ ta rồi tự vẫn trước cây đàn.”
“Khúc
nhạc này chính là được khắc trên chiếc khay gỗ trong tay, còn cây đàn thì được
chôn sâu dưới lòng đất.
Kỳ thực câu chuyện này vẫn còn chưa kết thúc.
Khi hai người chết đi, máu tươi vẩy khắp trên cây đàn và những
nốt nhạc, đột nhiên nhạc khúc trên chiếc khay gỗ vang lên, cây đàn kia chẳng ai
đánh mà cũng cất lên điệu nhạc. Thiên đế nghe được nhạc khúc này, bất giác buồn
bã rơi lệ. Cuối cùng không nhẫn tâm để hai người chết như vậy, liền biến họ
thành một đôi hồ điệp.”
Tôi nghe câu chuyện này mà vằn đen bám đầy đầu. Nửa đoạn đầu
nghe rất hay, càng nghe về sau, tôi càng cảm thấy mình như đang thấy Lương Sơn
Bá và Chúc Anh Đài vậy.
Đầu óc tôi rối tung.
Hóa thành hồ điệp…hồ điệp…
Tên tiểu tử này định chơi tôi hả?
“Tần
Ngữ, ngươi nói thật hay đùa đấy hả?”, tôi bất giác lau mồ hôi, hỏi.
Tần Ngữ liếc xéo tôi, nói: “Còn ghi trong lịch sử gia tộc đấy,
cô không thể nghiêm túc một chút được sao?”.
Tôi uể oải gật đầu.
Thôi được, tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi.
“Nói
thế nào đi nữa, ta vẫn rất muốn biết cây đàn ấy lợi hại như thế nào. Nè, sao
ngươi không đào nữa”, tôi khó hiểu hỏi.
Tần Ngữ nghiêng đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Có thể xua đuổi
yêu ma”.
Tôi sững người giây lát, sau đó lập tức cho hắn một bạt tai.
“Tiểu
tử nhà ngươi có thể nói vào việc chính được không? Còn muốn tìm tiếp không
đây?”
Xua đuổi yêu ma? Tổ tiên ngươi không phải thầy bói đấy chứ,
chẳng qua chỉ là một vị thần tiên ngốc nghếch vì yêu mà từ bỏ cả sinh mạng,
ngươi thật sự xem ta là đồ ngốc hay sao?
Tần Ngữ xoa xoa má, nói vẻ oán trách: “Cô không thể có chút
óc hài hước được sao, còn chẳng biết dưới mộ có gì đáng sợ nữa đây này”.
Tôi tròn mắt kinh ngạc, bản thân ngươi cũng nói là đáng sợ,
vậy sao còn làm cái việc này vào ban đêm.
May mà chỗ này không phải là mộ tổ của Giang Hoài Liễu, nếu
không hai chúng ta chắc chắn phải nằm luôn tại bãi tha ma này rồi.
“Nói
nghiêm túc, thực ra tác dụng của cây đàn này thế nào, ta cũng chẳng biết. Phụ
thân ta từng nói, nếu dùng cây đàn một cách đúng đắn, có thể đoạt được cả thiên
hạ.”
Tôi lè lưỡi, lập tức ngăn chặn: “Không được, ta chưa nói cho
ngươi biết, ta và đương kim Hoàng thượng có mối quan hệ như thế nào đâu. Giang
Tả nhà ta thực ra đã phải hạ một ngàn quyết tâm mới có thể làm Hoàng đế như hiện
nay đấy”.
“Nè,
cô và Hoàng đế có quan hệ với nhau như thế nào mà lại dám gọi thẳng tên của người
như vậy.”
Tôi cười đắc ý: