
lên.
Tôi tròn mắt nhìn về phía Âu Dương Thiếu Nhân, huynh ấy cúi
đầu liếc nhìn về phía tôi nở nụ cười đưa tình.
Thôi bỏ đi, giờ không phải là lúc mình chõ mũi vào.
“Thiếu… Thiếu Nhân, chàng nói cái gì, các chàng có thể vì
con nha đầu này mà đối xử với thiếp như thế sao”, Mộ Dung Tiên mặt mày biến sắc,
nước mắt đẫm hai hàng, giọng nói the thé kinh hoàng.
“Đừng có gọi nàng là nha đầu này nha đầu nọ! Nàng ấy không
phải người cô có thể gọi đâu”, Âu Dương Y tức giận hét lên, dọa tôi tim đập
thình thịch, tôi không kiềm chế được liền đưa tay kéo kéo xiêm y của huynh ấy.
Âu Dương Y mỉm cười an ủi tôi, giọng lại dịu dàng như cũ:
“Tiểu Tình, đừng lo lắng, ta không sao”.
“Đi!”, rõ ràng Âu Dương Huyền cũng bắt đầu phát hỏa.
Đầu tôi đau như búa bổ. Nhưng nếu không rời đi lúc này thì
chiến tranh sẽ bắt đầu nổ ra. Tôi vội đưa tay kéo Âu Dương Thiếu Nhân.
“Thiếu Nhân, chúng ta về thôi”, tôi nhỏ giọng nói.
Âu Dương Thiếu Nhân gật đầu, chúng tôi xếp thành hàng ngang
quay người rời đi. Kỳ thực, tôi biết, Mộ Dung Tuyết không có ý xấu, Mộ Dung
Tiên cũng chỉ mang tính kiêu kỳ của đại tiểu thư mà thôi.
Thực ra ánh tà dương hôm nay rất đẹp, nếu cái mông của tôi không
đau, chắc sẽ càng đẹp hơn.
Lần sau sẽ kể tiếp, được mỹ nam quan tâm, chỉ có thể dùng một
chữ để biểu đạt: Sướng!
“Tránh ra! Tránh ra! Á a! Vô lễ!”, qua mỗi gian phòng trong
cung, tôi luôn phải rát cổ bỏng họng gào to, khiến đám cung nữ thái giám nối nhau
luồn lách mà đi.
Trong phòng…
“Thượng Quan Tình! Nàng nói không bôi thuốc, vậy mông nàng sẽ
bị hỏng đấy!”, Âu Dương Thiếu Nhân tức giận giữ lấy tay tôi đang vùng vẫy.
“Hu hu, đồ háo sắc, không được chạm vào tôi.”
Tôi tức giận, tên biến thái đáng chết này, cái mông tuyệt trần
của tôi nếu để huynh chạm vào mới bị hỏng ấy.
“Tiểu Tình, còn không bôi thuốc sẽ không khỏi được đâu”, Âu
Dương Y cũng lo lắng nói.
“Nhất định phải bôi thuốc”, Âu Dương Huyền mang khuôn mặt
băng lạnh kia cũng nói.
“Hu hu, Tiểu Tình sẽ chết sao.”
Tôi uể oải lắc đầu, não của các người đều dùng hồ để dán vào
phải không vậy?
Tôi không vùng vẫy nữa, ngoái đầu nhìn Giang Tả: “Đi gọi một
cung nữ đến đây”.
Tứ phía yên tĩnh trở lại, bốn huynh đệ Âu Dương cuối cùng
cũng nhớ ra tôi là nữ nhi, lại thấy bộ xiêm y của tôi đang bị tranh giành co
kéo rối tung hết cả, mấy người nhất loạt đứng thẳng, sắc mặt thoáng đỏ bỏ chạy
ra ngoài.
Tôi tròn mắt nhìn, thiên tài và ngốc nghếch quả nhiên chỉ
cách nhau một đường thẳng.
Sau khi a hoàn bôi thuốc xong, tôi mệt mỏi nhảy lên giường,
đúng là nhàm chán vô cùng, tôi vểnh mỏ hướng ra bên ngoài hét lớn: “Tôi muốn
chơi!”.
Cánh cửa lại được mở ra, mấy tên kia nhất loạt xếp thành
hình chữ nhất, tôi chau mày, định làm cái gì thế hả, cứ như là đám học trò làm
sai chuyện gì bị phạt đứng thế này.
“Giang Tả, tôi nghĩ ở chỗ huynh cũng nên có bộ tú lơ khơ mà
Tây Dương tiến cống.”
Giang Tả nghi hoặc nhìn tôi, giống như đang nghĩ tại sao tôi
lại biết những thứ đó vậy. Thấy tôi chẳng thèm đoái hoài, hắn mới đáp: “Đúng,
ta cũng định mang đến để dạy nàng chơi đây”.
Hả, ha ha, dạy tôi chơi? Vậy hôm nay tôi cho các người mở
mang tầm mắt về khả năng bài bạc của Thượng Quan Tình tôi mới được.
Ha ha! Tôi đúng là một cây nấm hương thông minh, lại có thể
dùng cách này để kiếm lời từ toàn bộ nỗi đau mình phải chịu đựng.
Tôi cười! Tôi cười! Nụ cười vô cùng mờ ám, gian xảo.
“Tiểu… Tiểu Tình, nàng cười quả là gian trá”, Âu Dương Thiếu
Nhiên sợ hãi nhìn tôi.
“Ha ha, đâu có, mọi người đang vui vẻ mà. Thật hiếm có thời
gian chơi cùng nhau thế này”, tôi cười mỉa mai.
Đúng lúc đó Giang Tả cầm bộ tú lơ khơ đến. Tuy hình dạng của
những quân bài này hơi kỳ quái, nhưng tiểu gia tôi đây cũng đành miễn cưỡng chấp
nhận.
Nhưng một vấn đề vô cùng quan trọng khiến tôi vướng phải nỗi
sầu ngàn thu đó là.
Tôi… biết ngồi thế nào đây.
Trước ánh mắt vô cùng tội nghiệp của tôi, Giang Tả đành phải
ra lệnh cho đám thuộc hạ để bộ bài lên giường. Oh yeah!
Sáu người, vừa đủ ba đấu ba.
Nhưng tôi không muốn chơi kiểu này, vì tôi đang cần kiếm tiền
mà.
Phải nghĩ cách chơi để mình không thua mới được.
“Được rồi, bây giờ tôi sẽ phổ biến quy tắc chơi”, tôi từ từ
dụ dỗ đám ngốc này.
“Hả? Tiểu Tình, ta còn tưởng nàng không biết chơi trò này cơ
đấy”, Giang Tả hỏi lại.
“Hi hi, đấy là huynh chưa biết đấy thôi, tôi không chỉ biết
chơi mà còn là cao thủ nữa đấy. Hôm nay tôi sẽ dạy cho các huynh cách chơi mới.”
“Quá tuyệt! Tiểu Tình, nói nhanh, nói nhanh đi”, Âu Dương
Thiếu Nhiên cực kỳ phấn khích.
Tiểu tử này, đúng là đáng yêu quá đi mất, mong người ta gài
bẫy lắm hả nhóc. Yên tâm, yên tâm đi, người ta là cây nấm hương lương thiện, sẽ
không quá đáng với ai đâu.
“Ừm, ừm, phải nói trước thế này, trò mà chúng ta sắp chơi
đây gọi là: Nấm hương đại hỗn chiến! (Phụt, đây là tên món ăn mà. Tên gọi khác
là Hầm nấm hương). Đầu tiên, tôi sẽ là Vua nấm hương, sau đó các huynh bắt đầu
rút bài. Rút được hình người này là nhân vật phản diện (Trong tay là bốn quân
bài màu đen. Đúng là cho các huynh bị “đen đ