
ta sẽ ở bên nàng, mãi mãi…”
Nghe những lời Âu Dương Thiếu Nhân nói, tôi cuối cùng cũng
bình tâm trở lại.
“Thượng Quan Tình! Nàng định đến lúc nào mới chịu dậy đây!”,
một thanh âm chói tai vang lên.
Giang Tả đột nhiên xuất hiện, dọa tôi đang nằm ấm áp trong
lòng Âu Dương Thiếu Nhân vội vàng choàng tỉnh. Tên Giang Tả đáng chết, gọi hồn
hả? Bà cô đây còn chưa bắt đầu ngủ cơ mà!
Tôi ngẩng đầu, lia ánh mắt phẫn nộ về phía Giang Tả, sau đó
sững người giây lát.
Người này… là Giang Tả?
Giang Tả từng mặc y phục của sơn tặc đây sao? Người đứng trước
mặt lúc này rành rành là một quý công tử. Tôi không kiềm chế được, tim cứ đập
thình thình.
“Nào, cười cho tiểu gia nhìn cái nào!”
“Cộc!”, đầu tôi bị gõ một cái đau điếng.
Híc! Giang Tả đáng ghét.
“Âu Dương Thiếu Nhân, ngươi nên biết nam nữ thụ thụ bất
thân. Còn muốn ôm đến khi nào nữa hả”, Giang Tả vác khuôn mặt nặng trịch nói.
Xí, tiểu gia đây đang muốn huynh tức thổ huyết đấy? Huynh
không cho huynh ấy ôm, tôi cứ bắt huynh ấy ôm!
Tôi cố tình để khuôn mặt mình như dính vào cổ Âu Dương Thiếu
Nhân, đôi tay càng ôm chặt hơn, nũng nịu nói: “Thiếu Nhân, tôi mệt rồi, đưa tôi
về phòng”.
Âu Dương Thiếu Nhân cũng nhiệt tình đáp lại, cọ cọ chóp mũi
mình vào chóp mũi Thượng Quan Tình tôi, cười nói: “Được, được. Để ta bế nàng về
phòng”.
Trong bầu không khí tươi đẹp và hoàn mỹ này, bỗng có một ánh
nhìn như mang toàn bộ lửa của Hỏa Diệm Sơn quét về phía tôi và Âu Dương Thiếu
Nhân. Tôi nghiêng đầu nhìn, lập tức bị dọa cho toàn thân toát mồ hôi lạnh.
Đây, đây là chuyện gì thế hả.
Chỉ thấy xung quanh Giang Tả vòng lửa bốc cao, ngọn lửa càng
lúc càng lớn, sau đó trong khoảng mấy giây, bất thình lình tôi phát hiện mình
giờ đang nằm trong vòng tay Giang Tả.
Lập lờ đánh lận con đen trong truyền thuyết là như thế này
sao?
“Trong hoàng cung này, kẻ được phép bế nàng chỉ có ta mà
thôi”, Giang Tả liếc ánh mắt gian ác về phía tôi, nói.
Âu Dương Thiếu Nhân cũng xuất chiêu, gió lớn chẳng biết từ
đâu ùa tới, mang theo cả giọng nói hằn học: “Dù ở bất cứ nơi đâu, Tiểu Tình
cũng không thuộc về ngươi”.
“Hừ! Điều đó chưa chắc, không lâu nữa nàng sẽ trở thành
vương phi của ta”, Giang Tả vừa ôm tôi trong lòng vừa tấn công, miệng vẫn đáp
những lời khiêu khích.
Lẽ nào hai người này hoàn toàn quên mất sự tồn tại của tôi,
các huynh điềm nhiên sắp đặt cuộc đời tôi như thế hả?
Hai người càng đánh càng hăng, cho đến lúc…
Tôi bị quẳng ra không thương tiếc!
Đáng chết! Các huynh không phải vì tiểu gia tôi mà đánh nhau
hả? Tại sao tiểu gia tôi bị quẳng ra mà các huynh cũng không biết là sao?
Đúng vào khoảnh khắc tôi cho rằng bản thân mình đang tạo
dáng oai hùng đáp xuống dòng nước thì bất chợt có một bóng người từ xa bay lại,
giống như con chuồn chuồn từ thành cầu bay xuống đạp nước rồi vọt lên. Bộ dạng,
khí độ phóng khoáng tự nhiên vô cùng, nếu không phải tôi quen biết huynh ấy lâu
rồi, tôi thực đã cho rằng người đến cứu tôi lúc này chính là Bạch mã Hoàng tử trong
lòng mình.
Người đó đỡ lấy tôi, rồi còn tiện tay ngắt mấy bông sen
trong hồ, sau đó đưa tôi trở lên bờ an toàn.
“Tiểu Tình, nàng không sao chứ”, Âu Dương Y lo lắng vội hỏi.
Hồi lâu sau tôi mới từ trong ảo tưởng về Bạch mã Hoàng tử bước
ra, cười với Âu Dương Y: “Không sao, nhi nữ chốn giang hồ không câu nệ tiểu tiết”.
Làm sao không để ý được chứ, hai tên tiểu tử chết tiệt cho tới
bây giờ vẫn chưa phát hiện tôi không còn ở đó nữa kia kìa.
“Y huynh, sao huynh lại ở đây. Không phải đang nghiên cứu
văn tự với các đại học sĩ trong Hàn lâm viện sao?”, tôi hiếu kỳ hỏi người xuất
hiện không đúng lúc này.
“Thực ra, không phải chỉ mình ta đến”, Âu Dương Y cúi đầu, mỉm
cười kỳ quái.
Toát mồ hôi! Sao huynh ấy lại thần bí thế.
“Ôi chao! Tiểu Tình, mới mấy ngày không gặp, nàng đã quên mất
người ta rồi sao. Người ta rất nhớ nàng đấy”, giọng nói khiến tôi nổi da gà và
sẽ quấy nhiễu giấc ngủ an lành sắp tới của tôi xuất hiện.
Tôi ngoái đầu lại, quả nhiên nhìn thấy nguồn cơn của vạn ác.
Phút chốc ánh mắt tôi trở nên gian ác.
Nè tiểu tử! Tiểu gia tôi đây đang tìm huynh đấy!
Hai tên tiểu tử đang đánh nhau đằng kia cũng bị giọng nói
này thu hút, họ quay lại nhìn, sau đó gào thét rung chuyển trời đất: “Mộ Dung
Tuyết!”.
“Ha ha, sao lần nào cũng náo nhiệt vậy nhỉ, làm người ta ngượng
muốn chết”, Mộ Dung Tuyết phe phẩy quạt, khóe môi khẽ nhếch tạo thành nụ cười.
Da gà da vịt trên người bất giác lại dựng lên lần nữa, sau
đó nhao nhao chạy khỏi cơ thể tôi.
“Thiếu Nhân, lâu rồi không gặp, mấy ngày qua đều ổn chứ”, đứng
sau Mộ Dung Tuyết, Mộ Dung Tiên đang tạo bộ dạng ai oán sầu thảm, nước mắt chực
rơi, ngước ánh nhìn về phía Âu Dương Thiếu Nhân.
Bên hồ cảnh đẹp là thế, đắm mình trong hương sen cuốn theo
làn gió tung bay khắp trời, phảng phất đắm say, cô nàng mặc y phục màu phấn,
ánh mắt thâm tình, còn chàng trai…
“Tiểu Tình, nàng không sao chứ?”
Tôi trừng mắt nhìn, làm ơn đi, huynh lại khiến bầu không khí
trở nên u ám hơn rồi đấy.
Rõ ràng Mộ Dung Tiên phải chịu đựng không ít đả kích, hai
dò