
o tôi, người kéo tôi lên ngựa bắt đầu giới thiệu:
“Ta là Âu Dương Thiếu Nhân. Đây là Âu Dương Huyền. Hai người kia là Âu Dương Y
và Âu Dương Thiếu Nhiên”.
“Huynh là lão đại. Âu Dương Thiếu Nhiên là nhỏ nhất, phải
không?”, tôi thuận miệng hỏi lại.
“Tại sao nàng biết?”, Âu Dương Thiếu Nhiên nghiêng đầu hỏi
tôi.
Xì! Ha ha! Buồn cười chết mất thôi! Rõ ràng mấy người giới
thiệu tên theo thứ tự từ trên xuống dưới, đầu đuôi hộ ứng. Tôi chỉ căn cứ như vậy
mà nói thôi. Nhưng vẫn giả bộ bi thảm, tôi đáp lại: “Tôi đoán…”.
“Oa! Nàng thật lợi hại!”, anh chàng Thiếu Nhiên đẹp trai ngời
ngời thốt lên với vẻ sùng bái.
Liếc mắt nhìn sang, tôi thật lòng rất muốn lừa tình anh
chàng đẹp trai mà đáng yêu này.
“Thôi, giờ nói vào vấn đề chính. Thượng Quan Tình, mau kể
cho chúng ta nghe đã xảy ra chuyện gì”, Âu Dương Thiếu Nhân nói.
Sau đó tôi trình bày lại một lần về cái chết của nữ hiệp Thượng
Quan Tình.
Mấy người đó nghe xong thì phá lên cười, ai nấy đều không có
chút thương cảm. Việc này đối với người đã chết mà nói thì thật vô lễ.
“Buồn cười vậy sao? Không cười nữa! Mau nói cho tôi biết,
các huynh đưa tôi đến đây làm gì?”
“Là thế này, phụ mẫu của huynh đệ chúng ta từ nhỏ đã có mối
kết giao thân thiết với Thượng Quan gia. Nay, phụ mẫu chúng ta đều đã qua đời
và di nguyện muốn huynh đệ chúng ta kết duyên cùng Thượng Quan Tình. Giờ phụ mẫu
của nàng cũng đã khuất núi, nên chúng ta mới đón nàng về đây, để nàng tự chọn lấy
một người trong số huynh đệ chúng ta làm phu quân.”
“Hả, là vậy sao? Nhưng cô nương ấy chết rồi, vả lại cũng
không liên quan gì đến tôi. Tôi nghĩ tôi nên đi thì hơn.” Dù sao ở lại nơi này
cũng thật nguy hiểm, tôi mỉm cười, cố gắng rũ sạch mọi quan hệ.
“Không được, nàng không thể đi. Hiện nay người trong giang hồ
đều cho rằng nàng là Thượng Quan Tình. Nếu nàng bỏ đi thì sơn trang Âu Dương
chúng ta còn mặt mũi nào mà tồn tại nữa.”
Tôi co rúm người, chuyện các người tồn tại hay không liên
quan gì đến tôi?
“Vậy, nếu tôi không muốn lấy ai trong các huynh thì sao?”,
tôi hỏi lại, vẻ nghiêm trọng.
Thật nực cười, họ muốn lấy vợ, nhưng tôi lại chẳng muốn có
chồng.
“Nhất định nàng phải ở lại”, Âu Dương Huyền đáp với vẻ mặt
không chút biểu cảm.
Ái chà! Ha ha! Vậy cũng được. Tôi sẽ nói hết chân tướng sự
việc với các người.
“Thực ra tôi không phải người của thời đại này”, tôi nghiêm
túc nói.
Âu Dương Huyền chẳng thèm nhìn tôi lấy một cái, nói vẻ khinh
miệt: “Nàng cho rằng lừa chúng ta thì có thể đi được sao? Đừng nằm mơ nữa”.
Tôi trợn mắt nhìn: “Chuyện là như thế này…”, tôi kể lại hết
sự tình trong những ngày qua, bắt đầu từ lúc mình lạc vào thế giới cổ đại.
Không dễ để giải thích hết được. Họ chắc cũng chẳng dễ dàng
tin lời tôi như thế.
“Tôi có thể đi được chưa?”, tôi phấn khởi hỏi lại.
“Vẫn không đi được!”
Tôi trố mắt nhìn, chỉ hận một nỗi con ngươi chưa rớt ra
ngoài.
Trời ơi! Những anh chàng này là loại người gì thế không biết?
[1'> Ô Long có rất nhiều nghĩa, nhưng thường chỉ những người
ngốc nghếch, hồ đồ.
Nói thế nào thì nói, rốt cuộc tôi vẫn bị giam lỏng ở sơn
trang này. Nhưng các người thực sự cho rằng tiểu gia tôi là kẻ ăn chay[2'> hay
sao. Không, các người nhầm rồi, tiểu gia tôi đây bữa nào không có thịt thì đừng
hòng tôi đụng đũa.
[2'> Người Trung Quốc dùng từ “ăn chay” để chỉ sự không lợi hại,
dễ đối phó.
Hôm đó, tôi âm thầm thực hiện kế hoạch chạy trốn.
Bốn phía xung quanh không bóng người, tôi lén lút chạy tới cửa
một gian phòng, đang chuẩn bị rẽ vào thì chợt nghe thấy tiếng bước chân lộp cộp
từ xa vọng lại, càng lúc càng gần. Đau đầu chết mất, xem ra bại lộ rồi. Tôi vội
vàng rút lui, ai ngờ lại đen đủi đến vậy, phía sau cũng có tiếng bước chân truyền
tới.
… Đức mẹ Maria ơi! Trước mắt có sói, sau lưng có hổ, chạy trốn
đúng là gian khổ biết nhường nào.
Hừ! Đâu còn thời gian để mà tụng niệm nữa chứ, tôi vội lẩn
vào gian phòng gần đó. May quá, không bị ai phát hiện.
“Nàng đang làm gì thế?”, một giọng nói vang lên.
“Tránh mấy người ngoài kia chứ sao. Tiểu gia tôi đây đang chạy
trốn, đừng có làm phiền”, tôi khua tay ra vẻ “đừng quản chuyện của người khác”
để đáp lại giọng nói đáng ghét kia.
Thật là… người ta đang bận mà.
“Hả! Vậy à! Ha ha! Có thuận lợi không?”, giọng nói kia lại
vang lên.
Phiền chết đi được, đồ khốn nhà huynh không mở to mắt ra mà
nhìn sao, điệu bộ này của tôi giống như đang thuận lợi lắm hả?
“Đương nhiên là không thuận lợi rồi”, tôi nói vẻ bực tức.
…
Đợi chút, đợi chút, hình như có gì đó không ổn? Hả? Tại sao
lại có người nói chuyện với mình? Tôi đột nhiên kinh hãi, cảm giác chuyện càng
lúc càng trở nên nghiêm trọng rồi đây.
Lẽ nào…
Tôi len lén quay đầu lại, tiếp đó phát ra tiếng hét thảm thiết
vang thấu tận mây xanh!
Ông Trời ơi! Tại sao con lại trốn vào phòng của Âu Dương Thiếu
Nhân thế này!
“Thượng Quan Tình, nàng cho rằng có thể lọt qua mắt chúng ta
mà trốn thoát được sao?”, sau lần thứ “n + 1” tôi bị bắt trở lại, Âu Dương Thiếu
Nhân cuối cùng đã phát hoả.
Tôi thừa nhận, là tôi không biết đường, nên đã