
lúc tôi bắt đầu hát, cánh cửa trên lầu hai đã được
mở ra. Cả ma quân tuyệt thế kia cũng nằm bò ra lan can mà yên lặng lắng nghe.
Tôi thấy hơi bồn chồn, sao hắn chỉ im lặng lắng nghe mà
không có hành động nào?
Nhạc khúc kết thúc, tiếng vỗ tay không ngừng vang lên tứ phía,
hết đợt này đến đợt khác. Trông thấy vẻ mặt mấy tên đàn ông tai to mặt lớn, tôi
mới thực sự khẳng định một điều, nơi này có quá nhiều thứ đáng sợ.
Tôi ngẩng đầu, thấy khóe miệng Mặc Nguyệt mỉm cười trêu đùa,
đột nhiên cảm thấy mình thật oan ức.
Rốt cuộc tôi đã làm sai chỗ nào? Tiểu gia tôi chỉ muốn sống
cuộc sống bình thường cũng không được sao?
Đột nhiên có người nói lớn: “Ta trả một vạn lượng”.
Lặng ngắt, tôi nhìn về phía người đó, vẻ mơ hồ.
Làm ơn đi mà! Tôi thật đáng giá thế sao!
Xí! Không nên nói như thế chứ. Mà nên nói rằng, tiền của các
người không có chỗ nào để tiêu phải không?
Lòng tôi chợt chấn động, đi đời nhà ma rồi! Tôi biết chắc chắn,
mình đã đi đời rồi. Một vạn lượng hả, lần này đừng nói đến Mộ Dung Tiên, ngay cả
đến bản thân tôi cũng gặp nạn rồi. Tôi nhận thấy Mặc Nguyệt nhất định sẽ không
vì tôi mà vung tiền ra đâu.
“Mười
vạn lượng.”
Có người vừa nói, tôi kinh ngạc nhìn về phía chủ nhân giọng
nói đó. Chỉ thấy Mặc Nguyệt mỉm cười từ không trung bay xuống, chầm chậm đáp tới
trước mặt rồi đưa tay ôm tôi vào lòng, sau đó nói với tất cả mọi người: “Bỏ ra
ngàn vàng, mong được nụ cười của giai nhân. Nếu ai muốn tranh giành với ta, bất
luận phải bỏ ra bao nhiêu tiền, ta cũng sẽ trả giá cao hơn người đó gấp mười lần”.
Nói xong, Mặc Nguyệt ôm tôi bay lên lầu hai.
Còn tôi biết rằng về cơ bản mình đã được an toàn, nhưng đó
cũng giống như án tử đã treo ngay trước mắt! Chỉ là tôi vẫn chưa hiểu được tại
sao Mặc Nguyệt lại bằng lòng bỏ ra nhiều tiền như thế để cứu mình…
“Tại sao lại cứu tôi”, ngồi trong phòng, tôi nghiêm túc hỏi
Mặc Nguyệt.
“Vì nhàm chán”, Mặc Nguyệt nghiêng mình ngồi bên cạnh, tay
khều khều tóc tôi, khẽ nói.
Tôi liếc xéo hắn, sau đấy lại chuyển ánh nhìn về phía Mộ
Dung Tiên cách đó không xa đang bị điểm huyệt. Trong lòng dấy lên một thứ gọi
là tuyệt vọng.
Đúng là bức người quá đáng.
“Ha ha! Huynh có thể đưa vị tiểu thư này ra ngoài trước được
không? Thời khắc xuân tiêu, không thấy lãng phí sao?”, khóe miệng tôi co giật đề
xuất ý kiến.
Mặc Nguyệt cười, nhoài người thì thầm bên tai tôi: “Nàng muốn
cứu cô ta phải không. Nàng có thể thả cô ta, nhưng nàng phải ráng thể hiện cho
tốt”.
Tôi vô cùng căm ghét bản tính phúc hắc của tên Mặc Nguyệt
này. Nhưng hiện tại, tôi không nên khiêu khích hắn vì bản thân còn phải cứu Mộ
Dung Tiên, như thế mới có cơ hội tự cứu mình.
“Một nụ hôn, cô ta có thể đi”, tôi lắng nghe hắn ra điều kiện,
nhưng tôi thấy đó cũng chẳng phải là kế hay mẹo tốt gì cho cam.
Mặc Nguyệt lại nở nụ cười bí hiểm khiến tôi không sao lý giải
nổi.
“Thống nhất thế đi.”
Ông Trời ơi, đây chẳng phải chuyện gì quá thiệt thòi, dù sao
cũng bị người khác chạm vào chút thôi. Hôm nay, tôi thấy ông Trời hình như gặp
vấn đề gì đó nên mới đột nhiên khai ân cho tôi được chết theo cách này.
Trước khi Mộ Dung Tiên quay người bước đi có ngoái đầu lại
nhìn tôi một cái, rồi nói bằng giọng cay độc: “Thượng Quan Tình, ta sẽ không đến
cứu cô đâu”.
Tỏi cũng cười với cô ta, khó lắm mới nặn ra được nụ cười nửa
sống nửa chết nói: “Mộ Dung Tiên, tôi cũng chỉ cần cảm thấy không có lỗi với
lương tâm của mình thôi”.
Tôi không chắc Mộ Dung Tiên có tìm người đến cứu mình không,
chỉ là, làm người dù có khốn nạn cũng cần có nguyên tắc. Tiểu gia tôi tuy nhát
gan nhưng lại rất có lương tâm. Hơn nữa, cùng lắm tôi cũng ở trong tay Mặc Nguyệt
rồi bị hắn chơi đùa mấy ngày thôi. Khi đó tiểu gia tôi vẫn có thế chạy trốn được…
Mặc Nguyệt nói gì đó với người ngoài cửa, người đó liền thả
Mộ Dung Tiên đi. Cánh cửa đóng lại, Mặc Nguyệt quay người nở nụ cười tình tứ với
tôi: “Nàng nói rồi đấy, một nụ hôn”.
“Huynh nhắm mắt vào”, tôi nói.
“Nàng xấu hổ?”, Mặc Nguyệt cười cợt nhìn tôi.
“Bảo huynh nhắm mắt thì cứ nhắm vào đi”, sắc mặt tôi thoáng
đỏ, từ xấu hổ đã biến thành phẫn nộ.
Tôi cầm một tờ giấy trên tay, bước tới che trước mắt Mặc
Nguyệt. Hít một hơi thật sâu, tờ giấy khẽ khàng rung rung.
Thấy cặp lông mày dài, khóe môi đang mỉm cười của hắn, tôi
thầm cảm thán, sao lại đẹp trai thế này cơ chứ.
Cách một tờ giấy, tôi khẽ khàng hôn Mặc Nguyệt. Dù rằng đã
làm cách đó để bớt hồi hộp nhưng sao tôi vẫn căng thẳng thế này. Trái tim không
ngừng đập thình thịch, thình thịch.
Ngôi sao Mặc Nguyệt đột nhiên mở mắt, qua một lớp giấy nhìn
tôi, tôi nhất thời ngốc nghếch đứng lặng yên một chỗ.
Hắn cười một tiếng rồi khẽ nói: “Nàng đúng là… cổ linh tinh
quái”.
Đây là lần đầu tiên, tên nam nhân này thực sự mỉm cười trước
mặt tôi. Tôi còn cho rằng nhất định hắn sẽ tức giận, vì hắn trước giờ đã quen
ăn trên ngồi trước. Nhưng sự thực, tôi lại lần nữa được ông Trời ban tặng cho một
cơ hội đầy hoa lệ này. Hắn ta chỉ nói như thế lại hoàn toàn không chút tức giận.
Trong mơ hồ tôi nhìn thấy mấy dòng c