Snack's 1967
Phiêu Du Giang Hồ

Phiêu Du Giang Hồ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327502

Bình chọn: 8.5.00/10/750 lượt.

ngốc phải không, bọn

chúng cũng thật ngốc phải không. Làm gì có người nào lại chấp nhận lời đề nghị

đó chứ.

Tôi đi theo thiếu nữ kia, để lại bóng lưng cho mấy tên hành

khất. Mỹ nữ kia thấy tôi bước đến thì tròn mắt nhìn, sớm đã không còn bộ dáng tựa

hoa lê dính mưa nữa. Tôi lúc này mới nhìn rõ, mỹ nữ này là ai thế? Khốn nạn

thân tôi! Mộ Dung Tiên!

Lúc này tôi vô cùng hối hận về hành vi tự chui đầu vào rọ của

mình. Nha đầu kia nhất định đang cố tình thu hút bốn huynh đệ Âu Dương đây mà.

Nhưng, tôi lại nghiêng đầu nghĩ ngợi, không biết chừng, nhân cơ hội này mình có

thể lợi dụng cô ta một chút.

Tôi mỉm cười với cô ta, nói một câu: “Bốn huynh đệ Âu Dương

không có ở đây”.

Trong khoảnh khắc cô ta sững người, tôi liền đưa tay đỡ cô

nàng đang chuẩn bị ngất.

Quay đầu, cười tươi rói với ba người đang kinh ngạc: “Phiền

ba vị đại ca ai có thể cõng cô ấy”.

Ba người lập tức tỏ vẻ sùng bái bước đến cõng cô ta, rồi đưa

chúng tôi đến nơi đã định.

Mộ Dung Tiên ơi Mộ Dung Tiên! Nói cô ngốc thì đúng là cô ngốc

thật. Cô có biết con gái như thế nào là ngốc nghếch nhất không? Chính là loại

con gái ngồi đợi anh hùng đến cứu đấy.

Hỏi xem cô ngốc đến mức nào, nếu thích hợp chúng ta cùng đi

lầu xanh.

Câu này, tặng cho cô, cũng là tặng cho tôi vì đã muốn cứu

cô.

Khốn kiếp, tiểu gia tôi đã tạo nghiệt gì thế này, tại sao lại

vướng vào mớ phiền phức với đám người này chứ.



Ông Trời ơi, con chẳng biết ông đang đối xử tốt hay đối xử tệ

với con nữa. Tiểu gia con đến thời cổ đại này, đầu tiên bị ném vào thanh phong

quán, bây giờ lại bị ủn vào lầu xanh. Hoa lệ là thế sao?

Sau khi đưa Mộ Dung Tiên đến một gian phòng, tôi cùng ba người

kia tới gặp bà chủ lầu xanh béo phi thường gọi là “dì Lam”, cuối cùng lại bị tống

vào phòng của Mộ Dung Tiên để chăm sóc cô nàng.

Cuộc sống này đúng là cuộc sống của a hoàn mà! Thực ra ba

tên đại ca kia nói cô nàng này rất khó ứng phó, nên mới bắt tôi vào chăm lo như

thế.

Tôi vốn cho rằng lầu xanh chính là hắc điếm bắt người, ai ngờ

đâu, nhờ sự trình bày này nọ của mấy tên đại ca, tôi mới phát hiện, đằng sau tất

cả những cái gọi là thục nữ hiền lương bị bức ép làm kỹ nữ, thực ra tất cả đều

có những ẩn tình đầy huyết lệ.

Mộ Dung Tiên ơi Mộ Dung Tiên! Tôi thực không ngờ cô lại đến

mức này đấy.

Cô nàng Mộ Dung Tiên kiều diễm này rõ ràng đã lừa ba tên kia

đưa mình tới Lạc Dương để chơi bời, còn hiên ngang tuyên bố rằng: “Sau khi chơi

bời thỏa thê, chúng ta sẽ về lầu xanh của các huynh, như ta thế này, nhất định

sẽ trở thành chiêu bài chủ chốt, đối xử tốt với ta sau này cũng có lợi cho các

huynh lắm đấy”.

Tiếp đó, ba tên kia tiêu hết sạch tiền cho cô nàng ăn chơi,

nhưng Mộ Dung Tiên lại lật lọng, quay đầu bỏ chạy, ba tên kia sợ trở về sẽ

không thể báo cáo kết quả, cho nên đành cố gắng bắt cô ta lại.

Tiểu gia tôi bái phục, thật sự bái phục. Mộ Dung Tiên, cô

không phải là chuyển thế của Công chúa vương quốc Labrador Retriever[1'> ngốc

nghếch đấy chứ.

[1'> Tên một giống chó cảnh.

Tối đó, Mộ Dung Tiên khoan thai tỉnh lại, mở mắt trừng trừng

nhìn tôi mà mắng rằng: “Cái mặt rỗ của ngươi sao đầy vừng…”.

Khốn kiếp! Lúc này thứ khiến tiểu gia tôi đau đớn và oán hận

nhất chính là cái mặt rỗ này. Nếu không phải quên rằng mình đang khoác bộ mặt rỗ

thì tiểu gia tôi cũng chẳng cần phải trốn tên Mặc Nguyệt gì gì đó. Không cần chạy

trốn, cũng sẽ không bị rơi mất cái túi và chiếc còi. Không cần phải quay trở lại

tìm túi và tìm còi thì tiểu gia tôi cũng chẳng gặp phải ngôi sao tai ương đen đủi

là cô thế này.

Khi Mộ Dung Tiên đưa cánh tay tựa ngọc ra muốn mở chiếc quạt

của tôi, tôi từ băng ghế đứng bật dậy, một chân giẫm lên giường, tức giận nói:

“Mộ Dung Tiên, ả nha đầu thúi câm miệng lại cho tôi”.

Cô nàng lập tức sững người.

Tôi quét mắt nhìn. Ừ, rất tốt, khí lực của mình thật là mạnh

mẽ.

“Tôi là Thượng Quan Tình. Hiện tại cô đang ở lầu xanh, tốt

nhất nên thành thực một chút, nếu không cái mạng tép riu của cô, tôi không chịu

trách nhiệm nổi đâu.”

Mộ Dung Tiên nhìn thẳng vào mắt tôi, nhếch mép nói: “Xí! Hèn

chi cứ cảm thấy thứ mùi vị khiến người ta ghét cay ghét đắng như thế”.

“Tại sao cô lại ở đây, tại sao Mộ Dung Tuyết không ở cùng

cô?”

“Ta và huynh ấy cãi nhau. Huynh ấy không cho phép ta đi tìm

bốn huynh đệ Âu Dương. Nói mới nhớ, sao cô cũng không ở cùng với bốn huynh đệ bọn

họ.”

“Tôi bị lạc.”

“Như thế nghĩa là sẽ chẳng có ai biết mà cứu chúng ta phải

không?”

“Đúng vậy, cô sợ gì, chẳng phải võ công của cô rất cao cường

sao.”

“Chỉ có thể dùng để đánh nữ nhi thôi, cô có muốn thử chút

không?”

“Cảm ơn, tiểu gia đây không hứng thú.”

Cuối cùng, qua một hồi tranh luận, chúng tôi đã đưa ra quyết

định quan trọng. Đó chính là… đàm phán với dì Lam.

Đàm phán cái gì? Híc… đương nhiên là bàn chuyện ca hát hay

bán thân rồi.

Ngược lại, dì Lam rất vui vẻ đáp ứng. Còn ném cho Mộ Dung

Tiên một câu: “Nếu có bản lĩnh thì cứ làm thế đi”.

Sau đó, tôi trở thành người chăm lo của Mộ Dung Tiên.

Tôi biết, tôi phải ở đây để kiếm hòm tiền đầu tiên trong cuộc

đời mì