
“Vậy thì sao? Định làm gì? Muốn vì chủ của các hạ mà trừ khử
ta hả?”
Tôi lắc đầu, tiếp tục nói: “Xem ra, huynh đài không phải muốn
giết hắn. Vậy thì, làm một cuộc giao dịch được chứ? Nếu huynh đài đưa tôi đi,
tôi đảm bảo huynh đài sẽ thấy cảnh xưa nay chưa từng thấy”.
Trần Nam mỉm cười, giảo hoạt nói: “Tại sao ta phải tin các hạ?”.
“Tôi chẳng có lý do gì để khiến huynh tin, nhưng huynh có thể
lựa chọn.”
Tôi quyết định đánh cược một lần, sau khi đến thời cổ đại,
tôi đã rút ra một đạo lý: Khi có ai đó hứng thú với bạn, người đó nhất định sẽ
nghe những lời nói nhảm nhí của bạn. Hu hu, đó là kinh nghiệm được đúc rút từ
vô số lần chịu giáo huấn bi thảm và đau đớn mà có được đấy.
Trần Nam nghĩ một lát, đột nhiên chằm chằm nhìn tôi, cười vẻ
mờ ám nói: “Nếu lúc này huynh có thể lên bục, vừa gảy đàn vừa hát vừa nhảy. Tại
hạ sẽ cứu huynh đài. Cho dù không được nhìn thấy cảnh chưa từng nhìn thấy đi
chăng nữa”.
Hu hu, tên tiểu tử này quả nhiên rất có hứng thú với tôi.
Tôi ngẩng đầu, thấy Mặc Nguyệt cũng đang nhìn mình.
Tên tiểu tử này! Đêm xuân mà để phí hoài thế sao.
Hắn hai tay chống cằm, ra vẻ trầm ngâm, cười với tôi, nét mặt
tươi cười kia không có chút ác ý nào. Sau rồi tôi thấy hắn nói gì đó với Tiểu
Thu, Tiểu Thu kia lại quay ra nhìn tôi với ánh mắt đồng tình.
Cơ thể tôi run lên bần bật, đột nhiên hiểu ra tất cả. Hắn… hắn…
hắn không tới đây để chơi, là cố ý đưa tôi đến.
Tôi quay đầu nhìn thấy ánh mắt của Trần Nam, rồi như buông một
câu “một lời đã định”, xoay người bước lên bục.
Tôi chẳng biết khúc nhạc nào của thời cổ đại cả, nhưng may
sao hồi còn nhỏ tôi từng bị ép học tỳ bà, càng may hơn là trước đây tôi cũng
thích xem các bộ phim cổ trang, còn mất mấy ngày cố gắng học theo cách thức phi
tiên nữa.
Tôi đưa mắt nhìn xuống dưới bục, đầu tiên mọi người im lặng
như tờ nhưng sau đó liền có người hò hét huýt sáo.
Tôi cất giọng, chuyển bước nhẹ nhàng, hiện tại chỉ hy vọng
chân trái đừng giẫm nhầm lên chân phải, từ từ cất giọng:
Có đôi bướm bay lượn xung quanh bụi hoa cô đơn lúc nửa đêm,
Ánh trăng tỏa sáng rộng khắp đang treo trên ngọn cây đung
đưa trong bóng nước.
Là ai đang nhẹ vẫy tay trong giấc mộng nửa đêm,
Một tiếng ho khẽ vang lên, mảnh rèm như chia cắt ánh trắng
đêm lạnh lẽo.
Phấn sáp đỏ thắm lan tỏa khắp màn sương trong nháy mắt đã
tan biến vi vu theo từng chiếc lá đỏ,
Hoa vàng vương đầy mặt đất chẳng thể giữ chân chàng thư sinh
đang miệt mài đọc sách lên kinh ứng thí.
Là ai duyên dáng hòa mình giữa làn gió tựa dòng nước chảy,
như cảnh mộng dễ phai tàn, như năm tháng dần trôi qua,
Tây sương[1'> như rắc đầy bóng hoa hòa cùng ánh trăng lặng lẽ
sà xuống.
Giọng hát du dương ngân vang da diết rồi cùng biến mất giữa
trời đêm vắng lặng,
Tấm màn trên vũ đài chẳng thể đánh thức được giấc mộng ngàn
năm xưa bừng tỉnh.
Oanh Oanh của ngày hôm trước và Trương Sinh của đêm hôm qua,
Phấn sáp đã lau sạch, biết phiêu dạt về chốn nào.
Quan binh đang đứng đông đúc bên ngoài chùa kia sớm đã thành
những khán giả cùng thưởng thức kịch hay,
Những tràng pháo tay vang lên không ngừng cũng chẳng thể giữ
lại nụ cười duyên dáng của đào kép.
Một lần được làm Oanh Oanh, một lần được trở thành Trương
Sinh,
Son phấn đã mờ nhạt, cũng chỉ đắm mình trong màn kịch mà
thôi.
[1'>Tây sương: Mái nhà phía Tây.
Tôi đang rất buồn, lần đầu tiên lên bục biểu diễn, lại phải
trở thành một tên đào kép nam. Quả nhiên, cuộc sống là một chuỗi những bi kịch
chẳng hề báo trước.
Tôi vừa hát vừa liếc nhìn Mặc Nguyệt. Vẻ mặt hắn đang suy tư
điều gì đó, nhất định hắn đang nghĩ tại sao tự nhiên tôi lại lên bục biểu diễn.
Tôi xoay người về phía Trần Nam. Đại ca à, tôi rất vội, còn
vội hơn cả việc đi nhà xí nữa.
Khi cất lên những ca từ cuối cùng của khúc nhạc, tôi thấy Tiểu
Thu tay nâng tấm vải mỏng màu đỏ đi về phía mình. Trực giác mách bảo, đây nhất
định là của Mặc Nguyệt phúc hắc đã chuẩn bị cho tôi.
Tôi lại lo lắng nhìn Trần Nam, huynh ấy mỉm cười, đột nhiên
thi triển khinh công bay về phía tôi, còn Mặc Nguyệt cũng như đột nhiên nhớ ra
gì đó, từ lầu hai bay xuống, cũng lao thẳng tới.
Tuy võ công chẳng ra gì nhưng may là tôi có học Taekwondo
vào kỳ nghỉ hè. Tôi tiến về phía trước một bước, quay người nhảy đến bên Trần
Nam, Trần Nam liền thuận thế ôm lấy tôi, lập tức bỏ chạy.
Tay Mặc Nguyệt sượt qua góc áo tôi. Trần Nam vội nhân cơ hội
này đưa tôi bay qua cửa sổ thoát thân.
Tóc tôi lướt qua làn gió, tôi cười, hét về phía Mặc Nguyệt:
“Không hẹn ngày tái ngộ!”.
Sau đó tôi thấy Mặc Nguyệt cũng mỉn cười, giơ tay vẫy vẫy,
bàn ghế bên cạnh liền bị đập vỡ, khắp nơi náo loạn, tiếng người huyên náo, tôi
còn nghe thấy rõ ràng hắn nói: “Nàng chạy không thoát đâu”.
Tay tôi càng ôm chặt cánh tay của Trần Nam hơn.
Thượng đế ơi! Tôi thích mỹ nam lắm, nhưng lại không muốn ở
bên một mỹ nam đáng sợ như thế. Cho nên, ma quân đại nhân, ngài không cần phải
tốn công sức, ngài bắt tôi bao nhiêu lần tôi cũng sẽ bỏ trốn bấy nhiêu lần
thôi. Hơn nữa, tôi cầu nguyện. Sau này không bao giờ phải gặp lại ma qu