
chắc không được.
“Hả? Cô không phải Thượng Quan Tình sao? Đáng ra phải quen
biết rất nhiều người chứ.”
“Ờ, trí nhớ của tôi không được tốt lắm nên những người tôi
có thể nhớ cũng không nhiều.”
“Hả? Nói như thế cô có nhớ ta không?”
“Không, tôi chỉ cảm thấy chiếc mặt nạ này trông rất quen”,
tôi lạnh lùng nói.
Không sai. Tôi chẳng biết tên hắn là gì, cũng chẳng biết gia
cảnh nhà hắn ra sao, thứ nhớ nhất chỉ là chiếc mặt nạ vạn năm bất biến kia mà
thôi.
Nghe câu trả lời như thế, ma quân rõ ràng có chút tức giận.
Tôi một mình ngồi bên mạn thuyền ngắm dòng nước, đâu có thời
gian mà quản chuyện hắn vui hay buồn chứ.
“Ta muốn dùng một cách đặc biệt để giúp cô có thể nhớ ta”, hắn
ta nói.
Yên tâm, tôi nhất định sẽ chọn cách quên huynh hoàn toàn.
Tôi vừa nghĩ như thế, đột nhiên trên đầu lại xuất hiện một bóng đen cực lớn.
Tôi liền có một dự cảm rất không lành, ngoái đầu nhìn, muốn nói gì đó. Tóm lại
là chỉ thấy trời đã giăng đầy bóng đêm.
“Tõm” một tiếng, tôi lại vinh quang ngã xuống dòng nước.
Tiểu nhân! Tiểu nhân! Tôi không biết bơi mà…
“Tôi, tôi!”, tôi vùng vẫy hét lớn.
Tên ma quân đáng chết bộ dạng nhẹ nhàng như mây bay gió thoảng
tháo chiếc mặt nạ xuống.
Hắn ta rất đẹp trai, đáng tiếc là tôi không có tâm trạng để
ngắm. Tôi muốn ngắm, dù sao số tôi may mắn cũng sẽ được ngắm mà.
“Ta tên Mặc Nguyệt, gọi tên ta đi rồi ta sẽ kéo cô lên”, hắn
nói.
Tôi vẫn cố vùng vẫy, rất muốn hét thẳng vào mặt hắn.
Nhưng, tiểu gia tôi xuyên không lần này cũng chẳng dễ dàng,
chết như thế thì ai sẽ lượm xác tôi về chứ. Gọi thì gọi!
“Mặc Nguyệt!”, tôi gọi như muốn ăn tươi nuốt sống hắn vậy.
“Quá hung dữ, dịu dàng hơn chút đi.”
Con tim tôi băng lạnh. Hu hu, tôi đã uống mấy ngụm nước lớn
rồi đấy.
“Mặc Nguyệt!”, tôi dùng giọng dịu dàng ấm áp gọi.
“Nhỏ quá, to hơn chút nữa.”
“…”
Tôi thật, thật lòng rất muốn hét lên cho hắn nghe.
Nhưng… Hắn tưởng tôi là quả bóng hả? Tôi có thể tự nổi trên
mặt nước được sao.
Trong chớp mắt tôi đã chìm nghỉm, tên nam nhân chết tiệt cuối
cùng cũng nhảy xuống. Dưới đáy nước, trong tia khúc xạ của ánh mặt trời, tôi thấy
tên tiểu tử đáng chết đó mỉm cười.
…
Ta nguyền rủa ngươi, ta nguyền rủa cả chín đời con cháu chắt
nhà ngươi.
Tôi thầm nghĩ, quả nhiên thứ càng nguy hiểm thì càng đẹp và
thu hút.
Lại lần nữa được hít thở bầu không khí trong lành tươi mới,
lại một lần nữa được ngắm bầu trời trong xanh.
Tôi nghiêng đầu nhìn khuôn mặt tươi cười của ma quân đang hiển
hiện trước mắt, thầm cảm thán trong lòng: Làm ma quân, khốn kiếp, chẳng có gì tốt
đẹp!
[1'> Lầu xanh là nơi chứa các mỹ nữ, thanh phong quán là nơi
chứa các mỹ nam.
Nếu cho tôi chọn lại lần nữa, có lẽ tôi sẽ nhất quyết ở lại
phủ Tả Thân vương.
Đối với tôi, tình yêu chân thành và tự do là hai thứ vô cùng
đáng quý. Nhưng nếu không có cái mạng nhỏ bé này, tôi cũng chẳng thể cảm nhận
những thứ đó nữa.
Ngẫm lại bổn nấm hương tôi mới mười bảy tuổi, năm đó cũng là
một trong thập đại mỹ nhân của trường. Tuy thỉnh thoảng có gặp vài chuyện đen đủi
nhưng vẫn luôn rất tự tin. Tôi tha thiết yêu tự do, nhưng tha thiết hơn cả lại
chính là cái mạng tép riu này.
Cái gì, cái gì! Các người dám nói tôi là con ma gan nhỏ hả.
Tiểu gia tôi thông báo cho biết, điểm dũng cảm nhất của tôi
đây chính là dám thừa nhận bản thân mình là con ma gan nhỏ đấy.
Tôi còn câu này nữa: Tiểu gia tôi có thể không cần gì nhưng
không thể không cần cái mạng này.
Huống hồ lúc nào bên cạnh bạn cũng có một kẻ mà dù hắn cười
hay khóc thì trên mặt cũng luôn in dấu một quầng đen, võ công thì cao cường
nhưng lại là kẻ vô nhân tính, lúc nào cũng có thể biến thành một tên nam nhân mặt
mày tuấn tú mà bụng dạ hiểm ác, biến thái xuyên lục địa, sẵn sàng cướp đi cái mạng
nhỏ bé này của bạn. Cái mạng này của bạn, bạn thấy có nên giữ hay không.
“Ta quyết định rồi”, đúng lúc mọi nỗi tức giận trong tôi đều
đang vỡ vụn trong lòng, Mặc Nguyệt đột nhiên nhìn thẳng vào mắt tôi, nói một
câu như thế.
Vừa mới kéo tôi lên thuyền chưa lâu, hắn đã giả bộ thân thiết
sà xuống bên cạnh, lúc này trông tôi giống một con thỏ trắng ngây thơ đáng
thương, mắt đẫm lệ nhìn hắn.
Ông Trời ơi! Lão Địa ơi! Mặc Nguyệt đại nhân ơi, ngài đừng dọa
tôi nữa có được không. Tôi bảo đảm rằng, sau này sẽ không xuất hiện trước mặt
ngài nữa đâu.
“Nghe nói cô nương có võ công cao cường”, Mặc Nguyệt quét
ánh mắt như mây bay gió thoảng về phía tôi.
Tôi run rẩy, lập tức phản bác: “Họ đều nói láo”.
“Cô nương đã giết hộ pháp tà giáo trong Đại hội võ lâm”, Mặc
Nguyệt nói.
“Tôi không giết hắn, là hắn tự bay đến đón đường kiếm của
tôi đấy chứ.”
“Hả? Chẳng phải cô nương rất lợi hại sao? Giết cả tên hái
hoa tặc đứng thứ ba trên giang hồ”, Mặc Nguyệt lại nói.
Mặt đầy vằn đen.
Đứng thứ ba… là tên tiểu tặc sử dụng thuốc mê quá hạn đó hả?
Trên thế gian này chẳng lẽ chỉ có ba tên tặc hái hoa đó.
“Là vì tôi không cẩn thận bị ngã nên lỡ tay đẩy tên đó xuống
lầu.”
“Cô nương không phải người đã hạ gục toàn bộ cao thủ trong
sơn trại sao?”, Mặc Nguyệt lại tiếp tục hỏi.
“Tôi k