
nh, cho dù là kiếm tiền từ người khác.
Tôi mang vẻ mặt dạt dào kích động với công việc đầu tiên
trong đời này. Lúc đầu tôi vẫn cho rằng tiền đồ của công việc này sẽ vô cùng rộng
mở, hơn nữa tôi cũng thầm suy tính rồi, tôi có thể dùng trí tuệ siêu việt của
cây nấm hương này đưa Mộ Dung Tiên trốn khỏi đây. Nhưng nào ngờ, việc đó lại trở
thành tấn bi kịch trong cuộc đời tôi…
Cho nên mới nói, cuộc sống chính là một chiếc bàn trà, mà
trên bàn bày đầy những chiếc cốc[2'>, trong cốc lại đựng đầy sữa.
[2'> Ở đây có cách chơi chữ: “chiếc cốc” (杯具 ) có
phiên âm là “bei ju”, đồng âm với từ “bi kịch” (悲剧). Ý của câu này muốn nói, cuộc sống đầy những bi
kịch.
Đó là vào một đêm nọ trăng sáng vằng vặc, hoa xuân thơm
ngát, gió lạnh hiu hiu.
Tôi và Mộ Dung Tiên chuẩn bị làm khúc “Phi thiên vũ”, sau đó
để cô ấy biến thành hình tượng tiên nữ thoát tục. Còn tôi là một nhân vật lượn
qua lượn lại như con thoi trong đám người, vờ lỡ tay đổ nước lên người khác,
nhân đó liếc ngang liếc dọc thu thập tình hình.
Khi Mộ Dung Tiên thân mặc y phục trắng muốt từ trên trời bay
xuống, mọi người đều kinh ngạc trước cảnh sắc diễm lệ. Riêng tôi khi nhìn thấy
cảnh tượng ấy, trong lòng thầm vui sướng, không kiềm chế được liền nghĩ, chi bằng
đưa Mộ Dung Tiên về thời hiện đại, mở công ty giải trí cũng kiếm được bộn tiền
đấy.
Đúng lúc bộ dạng như tiên nữ của Mộ Dung Tiên đang nhảy múa
trên bục, tôi thì cúi gằm cái mặt rỗ của mình xuống cười ngốc, bên ngoài cửa bỗng
xuất hiện một chàng trai tuấn tú. Tôi bất giác đưa ánh nhìn tới gương mặt chàng
trai đó, lập tức cảm thấy cổ họng tắc nghẹn.
Băng đảng mặt… mặt… mặt nạ! A a a… Xuất hiện rồi!
Cuồng đi kỹ viện, chẳng có tiết tháo, nam cũng xơi mà nữ
cũng chén, đã phúc hắc không nhân tính lại còn là nhân vật nguy hiểm siêu cấp –
ma… ma… ma quân Mặc Nguyệt xuất hiện rồi!
Tôi không nhịn thêm được nữa, lòng thầm than khóc. Khốn nạn
thân tôi! Tại sao đi đâu cũng đụng phải tên ma quân chết tiệt này cơ chứ!
Tôi không kiềm chế được lâu hơn, đành lén lút di chuyển về
phía hành lang dài ngoài cửa. Thấy dì Lam chạy đến như chó quẫy đuôi mừng chủ,
vâng vâng dạ dạ cúi đầu khom lưng trước mặt hắn, lại nghe Mặc Nguyệt nói một
câu: “Người đang biểu diễn trên kia. Tên là gì?”.
“Tiểu
Tiên”, dì Lam vội nói.
“Ừ,
đêm nay là cô ta”, Mặc Nguyệt gật đầu nói.
…
Mộ Dung Tiên bước xuống đài, tôi nhanh như chớp chạy đến trước
mặt cô ấy.
“Tiêu
rồi, tiêu rồi, có người chỉ đích danh cô đấy”, tôi vội nói.
“Không
phải chứ, ta không phải bán thân, sao có thể bị gọi cơ chứ?”, Mộ Dung Tiên chau
mày, dẩu môi nói.
Người bình thường không thể yêu cầu cô. Nhưng Mặc Nguyệt lại
không phải người bình thường! Trên thế gian này, ngoài vợ của Hoàng đế, có lẽ
không người phụ nữ nào có thể từ chối hắn ta.
Tất nhiên là không tính tôi.
“Tóm
lại là, lúc này mà không chạy thì sẽ muộn mất”, tôi vội nói.
“Đã
muộn rồi…”, Mộ Dung Tiên nhìn ra phía sau tôi, sắc mặt trắng bệch nói.
Tôi xoay đầu lại, trông thấy Mặc Nguyệt đang đeo chiếc mặt nạ
mà cười với cả hai.
Tôi buông thõng tay, lập tức đứng sang một bên theo đúng quy
củ: “Khách quan, đêm xuân một khắc đáng giá ngàn vàng, tiểu nô không dám làm
phiền nữa”.
Bước đến bên cạnh Mộ Dung Tiên, tôi thì thầm: “Tôi đi nghĩ
cách, cố kéo dài thời gian”.
Thấy Mộ Dung Tiên mặt mày sợ hãi, đôi mắt ngấn lệ, tôi nghĩ,
lần này nhất định là cô ta sợ thật. Lúc này bên cạnh cô ta đã không còn đại ca
giúp đỡ, cô ta cũng chẳng thể làm bất nhị thiên kim của Mộ Dung gia nữa.
Mặc Nguyệt nhìn tôi vẻ phớt lờ chẳng thèm để tâm. Chỉ là
trong khoảnh khắc quay đầu đi tôi đã thấy hắn vòng tay ôm eo Mộ Dung Tiên. Mộ
Dung Tiên ngước ánh mắt xin cứu trợ về phía tôi.
Tôi khóc, tiểu gia tôi đã tạo nghiệt gì thế này.
Tôi chạy về phía sau viện, nước mắt không ngừng rơi trong
lòng. Thực ra tôi có thể chạy trốn ngay lúc này, có điều, dù có nhát gan thì
cũng không thể làm chuyện vô lương tâm, bỏ bằng hữu như thế được.
Tôi bi tráng tẩy rửa lớp ngụy trang trên mặt, căm hận chà
xát một hồi, rồi ngước mắt nhìn ánh trăng, làm động tác cáo biệt lần cuối trước
khi ra đi: “Mộ Dung Tiên à, sau khi cô trốn ra được, phải nhớ tìm người đến cứu
tôi. Nếu cô dám bỏ lại tôi thì dù có làm ma tiểu gia tôi cũng không buông tha
cô đâu”.
Tìm một căn phòng, tôi nhanh chóng trang điểm. Khi đường sơn
cuối cùng được phết lên môi, tôi hít một hơi thật sâu, thong thả bước ra khỏi
phòng.
Tôi không xinh đẹp tuyệt trần như Mộ Dung Tiên, chỉ là lần
này tôi muốn đánh cược một chút, cược rằng Mặc Nguyệt sẽ có cảm hứng với tôi.
Hu hu, tôi thực sự hy vọng hắn không có hứng thú với tôi,
như thế tôi sẽ khỏi sợ không vượt qua được lương tâm mình nữa.
Trước khi lên đài, tôi nói với một người hầu: “Tôi là người
mới đến, lấy cho tôi một cây tỳ bà”.
Khoan thai bước lên đài, tôi ngồi ở vị trí chính giữa, ngón
tay thon dài lướt trên dây đàn gảy nhạc khúc “Tây sương”.
Dưới đài đủ mọi thanh âm vang lên, có cả tiếng kinh ngạc
cùng sự ngờ vực của dì Lam. Chỉ có điều ai nấy đều lặng im không động đậy.
Tôi biết,