
ốc.
Tảng băng khổng lồ đó tuy không nói, nhưng lại rất thông
minh.
Nhất định huynh ấy biết tôi cố ý nhưng lại vẫn thuận theo ý
tôi.
Từ trước đến nay, tôi đều tùy hứng sắp đặt bọn họ như thế,
đã quên mất việc phải nghĩ cho bọn họ.
Tôi không biết nên nói gì, nhưng trong sâu thẳm trái tim vẫn
luôn có một niềm tin sắt đá.
Nhất định phải đi theo huynh ấy.
Đi hết hành lang này đến hành lang khác. Từ đầu đến cuối tôi
đều lặng im không nói.
Đi qua khúc cua, trước mặt xuất hiện một hoa viên rất rộng.
Âu Dương Huyền đột nhiên quay người lại, khuôn mặt lạnh băng
nói: “Nàng đi theo làm gì”.
Tôi bị khẩu khí của huynh ấy dọa cho tim đập thình thịch, bất
giác thấy hơi lo lắng.
Huynh ấy giận thật rồi.
“Tôi… tôi không biết.”
Nói xong câu này, tôi hận không thể tự cho mình một đấm.
Đồ ngốc, bản thân mình không biết, lẽ nào bảo Âu Dương Huyền
người ta phải biết sao?
Âu Dương Huyền mỉm cười, không phải nụ cười thẹn thùng quen
thuộc mà tôi từng thấy, mà là nụ cười tự giễu lạnh lùng đáng sợ.
“Nàng còn theo ta làm gì? Chẳng phải nàng muốn ta rời khỏi
đây sao? Ta sẽ đi ngay, nói không chừng đi khắp chân trời góc biển chẳng về nữa.
Chẳng phải nàng ghét ta sao? Ta biến mất trước mặt nàng, biết đâu trên đường đi
lần này lại gặp người nào đó, cho một đao tiễn đến tận Tây Thiên, không cần
ngày ngày trở thành cái gai trong mắt nàng nữa”.
Không phải, không phải vậy.
Âu Dương Huyền, tôi vốn không phải muốn thế, không phải tôi
muốn huynh không trở về.
Tôi biết bản thân mình hay tùy hứng, tôi luôn tạo ra những
tình huống dở khóc dở cười, nhưng huynh đừng không để ý đến tôi như thế.
Nhìn ánh mắt lạnh lùng của Âu Dương Huyền, tôi thấy vô cùng
tủi thân.
Hít vào một hơi, tôi tức tối hét vào mặt huynh ấy: “Đúng đấy!
Âu Dương Huyền, tôi ghét huynh. Cái đồ tự cao tự đại, khuôn mặt giết người, tảng
băng khổng lồ này. Tôi ghét huynh, tôi ghét huynh, ghét huynh, ghét huynh. Tôi…
thích huynh mà”.
Âu Dương Huyền thoáng sững người nhìn tôi, đột nhiên xông đến
kéo tôi vào lòng, ôm rất chặt.
“Xin lỗi, Tiểu Tình, xin lỗi. Ta giận quá hóa hồ đồ rồi, ta
sẽ không gặp chuyện gì đâu, sẽ bình an trở về. Ngoan nào, đừng khóc nữa”, mãi đến
khi nghe thấy Âu Dương Huyền dỗ dành, tôi mới phát hiện nước mắt mình đã rơi.
Đúng vậy, thực ra, tôi cũng rất sợ.
Thời cổ đại này, không phải thời đại pháp luật. Là thời đại
mà người chết là chuyện rất rất bình thường.
Tôi chẳng quan tâm đến chuyện người khác sống hay chết.
Nhưng tôi lại để ý đến chuyện sống chết của đám người này.
“Âu Dương Huyền, tôi ghét huynh”, tôi ngẩng đầu, kiên định
nói.
“Ta biết”, hơi gượng gạo, Âu Dương Huyền lại nở nụ cười đáng
yêu trên khuôn mặt thoáng đỏ.
Tôi thấy đỡ buồn đôi chút, ha ha, đây chính là Âu Dương Huyền
quen thuộc, kỳ quặc, đáng yêu của tôi.
Tôi cảm thấy bản thân mình là người cực kỳ vô lương tâm.
Ba người kia vừa mới rời đi, tôi đứng phía sau đã lập tức
lao đến nơi ghi danh dự thi hoa khôi.
Vừa đặt chân đến, nơi đây đã vô cùng náo nhiệt.
Tôi đứng ở vòng ngoài, quay người nhìn ba tên tiểu tử mặt
mày đau khổ tựa người vào cái cây bên cạnh. Xí! Tại sao tôi thấy ngập trời ngập
đất toàn nữ nhân thế này. Phía bên kia là vị đại tỷ thần tình như cảnh đêm sao
trời lấp lánh, không phải đại tỷ cũng đến tham gia đấy chứ. Đội chi viện của
Như Hoa nấm hương đặc biệt gợi ý đại tỷ, đại tỷ rất xứng với danh hiệu Như Hoa.
Bên kia lại có vị tỷ tỷ trông rất ngang ngạnh, tỷ tỷ không về nhà mà chăm lợn
đi, tôi nghĩ lợn nhà tỷ tỷ đến lúc cần cho ăn rồi đấy.
Trước cảnh đám nữ nhân chen lấn xô đẩy lao về phía trước,
trong lúc nhất thời, tôi không thể không cảm khái.
Haizzz, tôi lớn từng này rồi, đây là lần đầu tiên nhìn thấy
thứ sinh vật gọi là nữ nhi lại muôn hình vạn trạng, vô cùng kỳ quặc như thế này
đấy.
Tôi lùi lại mấy bước, mỉm cười tà ác, lớn tiếng nói: “Âu
Dương Thiếu Nhân, Mạch Thiếu Nam, a a… Đẹp trai thế!”.
“A, cái gì, cái gì, đại thiếu gia Âu Dương cũng đến xem ghi
danh hoa khôi. Lẽ nào để lựa chọn nữ chủ nhân cho Âu Dương gia tương lai”.
“Mạch Thiếu Nam, Mạch Thiếu Nam cũng ở đây, cảm động quá”.
Nghe thấy tiếng sư tử gầm của tôi, tất cả đám nữ nhân ngốc
nghếch lập tức chuyển ánh nhìn, dòng người như thác, đổ về phía hai người kia.
Tôi mỉm cười gian ác.
Ha ha! Hoa khôi gì chứ, đều là phù vân cả, đối với đám nữ
nhân này mà nói, có thể câu được chồng rùa vàng mới là vương đạo.
Mặc Nguyệt bước về phía tôi, thản nhiên mở đường.
Thực ra, tôi cũng rất muốn kéo Mặc Nguyệt vào tròng. Nhưng,
nhưng, băng đảng chết tiệt của hắn lại luôn đeo mặt nạ, nên đám nữ nhân kia
không cách nào thưởng lãm được khuôn mặt đẹp chết người đó.
Tôi thầm oán thán bi thương, chỉ hận một nỗi không có cái
búa ở đây.
“Rất tiếc phải không?”, Mặc Nguyệt nói.
Tôi có thể cảm nhận niềm phấn khích trong giọng nói đó.
Thoáng run rẩy, tôi cười mỉa đáp lời: “Đâu có, tôi vui mừng
còn chẳng kịp nữa là”.
Haizzz, huynh đeo mặt nạ thì tôi vui cái nỗi gì cơ chứ.
“Hả? Nói như vậy, nàng rất vui khi ta chỉ cười với mình nàng
đúng không? Vậy thì, sau này