
ta sẽ chỉ cười với nàng thôi. Khuôn mặt này chỉ để
mê hoặc nàng. Tiểu Tình của ta, nàng thích không?”, Mặc Nguyệt đưa tay tóm lấy
eo tôi rồi ghé sát vào cằm tôi mà nói.
Mặt tôi lúc này nhất định còn đỏ hơn quả cà chua gấp mấy lần,
trái tim bất giác đập loạn nhịp.
Tôi không nén nổi lòng mình, cố gắng tự động viên: Bình
tĩnh, Thượng Quan Tình, mày phải bình tĩnh.
Mặc Nguyệt chết tiệt, chớ có gạ gẫm tôi! Tiểu gia tôi không
bao giờ để ý đến huynh đâu.
“Đừng có lừa người nữa, có bản lĩnh thì cứ chỉ cười với tôi
đi”.
Hu hu! Toi mạng rồi! Toi mạng rồi! Sao tôi lại nói thế chứ.
Thượng Quan Tình chết tiệt, mày không thể không bị mỹ nam mê hoặc sao?
“Ha ha, chỉ cần nàng muốn”, mỉm cười, Mặc Nguyệt điềm nhiên
đồng ý.
Đã thế hắn còn cố tình lấy một chiếc mặt nạ lạnh băng đeo
lên mặt tôi.
Mặt nạ lành lạnh, chạm vào đôi má đang nóng rực của tôi, rất
thoải mái.
Tôi mơ màng chạy đi ghi danh, sau đó lại bị Mặc Nguyệt kéo
ra khỏi đó.
Bên kia, Âu Dương Thiếu Nhân và Mạch Thiếu Nam vẫn đang bị
đám nữ nhân vây chặt.
Nói thực, tôi rất muốn kéo hai người họ ra khỏi biển lửa.
Nhưng, tôi bảo rồi, tôi là người rất vô lương tâm. Tôi không thể kéo họ ra được,
vì chính tôi cũng đang nhảy vào một biển lửa khác.
Tôi cũng chẳng phải kẻ ngốc, bị bao nhiêu nữ nhân vây quanh
như thế, dù sao cũng làm thỏa mãn con tim chuộng hư vinh của họ, họ cũng rất
vui vẻ đấy thôi.
Tôi thoáng thấy Âu Dương Thiếu Nhân bị một phụ nữ mập ú giữ
chặt, gương mặt đang cố khống chế cơn buồn nôn. Cũng thấy hình như Mạch Thiếu
Nam vừa bị một người phụ nữ xấu xí vô cùng hôn lên, bộ dạng trở nên đờ đẫn.
Không sao đâu, đó là trường hợp đặc biệt, chỉ hơi bất ngờ một
chút.
Bị Mặc Nguyệt kéo đi, bước trên con đường ngập ánh hoàng
hôn, tôi chợt thấy khó xử.
Tôi cảm thấy, mối quan hệ với Mặc Nguyệt đã bắt đầu ra khỏi
quỹ đạo.
Vô thức tôi cũng chẳng biết tại sao mình và hắn lại vướng
vào nhau như thế, trong ký ức vẫn còn lưu lại cảm giác đối địch với hắn rất lâu
trước đây.
“Mặc… Mặc Nguyệt”, tôi muốn nói với hắn điều gì đó, nhưng vừa
mở miệng tôi chợt phát hiện không biết nên hỏi điều gì.
Mặc Nguyệt bước đi thong dong, điềm đạm nói: “Sao?”.
Tay trái nắm chặt tay phải cho đỡ hồi hộp, tôi không kìm
lòng được liền hỏi: “Quá khứ của Mặc Nguyệt thế nào?”.
Ánh tà dương như dát vàng lên cơ thể hắn khiến tôi bắt đầu cảm
thấy người trước mặt dường như dịu dàng ấm áp hơn.
“Giết người, phóng hỏa, gian dâm vô độ, không việc xấu nào
chưa làm. Quá khứ như thế chẳng phải rất thích hợp với ta sao?”, Mặc Nguyệt mỉm
cười nói.
Tôi tròn mắt kinh hãi. Xí! Chẳng đứng đắn chút nào.
“Tôi không tin”.
“Vậy Tiểu Tình, nàng có để ý không? Quá khứ của ta ấy”, Mặc
Nguyệt chợt dừng bước, quay người hỏi tôi.
“Tôi không để ý”.
Dù sao từ lúc quen biết hắn, hắn cũng chả có thứ gì tốt đẹp
cả.
Ma quân mà, nhất định là một tên đại khốn kiếp.
Huống hồ, Mặc Nguyệt cũng chẳng biết quá khứ của tôi.
Mặc Nguyệt quay người, tháo chiếc mặt nạ ra.
Tôi thấy mái tóc huynh ấy rủ xuống, lại bị gió thổi khiến
cho rối tung, liền đưa tay chỉnh lại ngay ngắn.
Mặc Nguyệt cười, nụ cười đó khiến mặt tôi đỏ lựng lên.
Xí! Chỉ là giơ tay ra mà thôi.
“Tiểu Tình, quá khứ ra sao đều không quan trọng, quan trọng
chính là hiện tại”.
Ánh tịch dương mang quầng sáng sắc vàng trải khắp thân hình
hắn. Khoảnh khắc đó, Mặc Nguyệt đưa tay ra ngắt một bông hoa tím, cài lên tai
tôi trong làn gió hiu hiu thổi giữa bảng lảng chiều hôm.
Đột nhiên tôi hiểu ra.
Mặc Nguyệt biết thân thế mà tôi nói trước đây là giả mạo.
Nhưng hắn không để tâm tôi đến từ đâu.
Điều hắn để tâm chính là tôi. Tôi là Thượng Quan Tình, không
phải thế thân của bất cứ người nào khác.
Tôi chợt thấy cảm động, đôi tay siết chặt, chẳng muốn khoảnh
khắc này biến mất.
Nhẹ giọng nói: “Mặc Nguyệt, cảm ơn”.
Mặc Nguyệt cười: “Vậy thì hôn ta đi”.
“Không được”.
Tôi không muốn hôn tên phúc hắc này.
“Vậy thì, để ta hôn nàng”, nói xong, tên phúc hắc đó không để
tôi kịp phản ứng đã ôm lấy tôi mà hôn say đắm.
Nụ hôn như thiêu như đốt đó đã in dấu trên bờ môi tôi.
Trong mơ hồ, tôi chỉ biết nụ hôn của Mặc Nguyệt…
Giống như ngọn lửa đang bùng cháy.
Tôi muốn làm nhân sĩ xuyên không thành công nhất từ trước đến
nay. Vì thế để trở thành một người được coi là thành công như thế, tôi đã tốn
không ít tâm sức cho cuộc thi hoa khôi này.
Tôi cảm thấy, khi lên bục biểu diễn, quan trọng nhất phải tạo
được bản sắc, dấu ấn của riêng mình.
Cho nên, tôi quyết tâm phát huy toàn bộ ưu điểm độc đáo của
bản thân.
Tôi quyết định hát kinh kịch. Ai cũng biết đêm khuya thanh vắng,
người người tĩnh lặng là thời điểm thích hợp nhất để luyện thanh, vì thế một
mình tôi đến sân viện, cất vang giọng hát trong trẻo.
“Tô Tam rời khỏi huyện Hồng Động…”[1'>
[1'> Đây là một trích đoạn trong vở kinh kịch “Tô Tam khởi giải
(Tô Tam bị áp giải), hay còn có tên khác là “Nữ khởi giải”, “Hồng Động huyện”.
Chớ có nghi ngờ, không nên nghi ngờ.
Tiểu gia tôi là con nhà nòi về kinh kịch đấy. Bà của bà của
bà tôi là người hát kịch rất nổi danh.