Teya Salat
Phò Mã Gian Manh

Phò Mã Gian Manh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326050

Bình chọn: 10.00/10/605 lượt.

n Giang Châu. . . . ’

Trì Nam cười lạnh, thật là một bài từ hay hồi ức tình yêu ngày xưa.

"Cô đơn đến Giang Châu?" Trì Nam nhướng lông mày, liếc về hướng Thái hậu, chỉ nghe người sau ngập ngừng nói:

"Trước đó vài ngày Văn Viễn hầu ở Giang Châu. . . . . . Cho nên. . . . . ."

Thở dài thật sâu một cái, trả giấy viết thư màu hồng lại cho tiểu cung nữ,

d♧đ♧l♧q♧đ ánh mắt chuyển sang người vẫn đánh túi bụi bên trong viện, hô

một tiếng:

"Chu Phú, dừng tay!"

Hai người ở trong giống

như không nghe thấy, Trì Nam hết cách lại nói: "Ông ta là người què,

chàng thắng không dùng võ. Dừng tay!"

Chu Phú mặt lạnh tóm lấy

Văn Viễn hầu còn đang không chịu thua, liếc nhìn chân của ông ta, khinh

thường bỏ ông ta xuống, giận dữ nói: "Ta ghét nhất ai khi dễ thiếu nữ,

lần tới đừng cho ta gặp phải, nếu không mặc kệ ngươi có què hay không."

". . . . . ."

Lời này của Chu Phú, đủ để mọi người tại đây mơ mộng một lúc, lại không

biết ‘thiếu nữ’ mà đại phò mã nói có phải thái hậu hay không?

"Ngươi! Đồ tiểu bối ngu ngốc, ngươi biết cái gì là tình đầu ý hợp? Ngươi căn

bản không hiểu tình yêu của ta và Quỳnh nhi. . . . ."

". . . . . ."

Văn Viễn hầu bị quăng đi, vẫn giãy giũa như con gà chọi, bò dậy liền lại

xông về phía Chu Phú, mà tiếng kêu của ông lại khiến người ta mơ mộng

một phen, lại không biết ‘ Quỳnh nhi ’ mà Văn Viễn hầu nói có phải Thái

hậu không?

". . . . . ."

Trì Nam che cái trán, liếc nhìn

Thái hậu bị sợ đến không dám nói lời nào, nhưng cũng không nhịn được đỏ

mặt, len lén nhìn về phía Văn Viễn hầu như thiếu nữ hoài xuân, cảm thấy

không biết nói gì. . . . Tuổi của hai người cộng lại cũng sắp 100 tuổi,

còn không chú ý thân phận mà. . . .

"Đưa Văn Viễn hầu về Tướng phủ." Trì Nam lạnh lùng phân phó Ngọc Khanh. Nghĩ thầm, không thể để cho ông ta tiếp tục mất mặt.

Văn Viễn hầu Bách Lý Quân là con thứ của Vũ Định Thừa Tướng Bách Lý Tung

Hoành, lúc tuổi còn trẻ bị phế một chân trên chiến trường, tính tình nho nhã, tình thơ ý hoạ, chấp nhấtu tư tình nhi nữ với Quỳnh Quang thái hậ, ngày trước có tiên đế trấn áp, ông ta mới không càn rỡ, hôm nay tiên đế băng hà, nên ông ta không chút kiêng kỵ rồi.

"Quỳnh nhi, tình

yêu của ta dành cho nàng có trời biết nàng biết ta biết, biển cạn đá

mòn, chân trời góc biển, vĩnh viễn không thay đổi. . . . . ."

Bốn gã cấm quân nâng Văn Viễn hầu vết thương chồng chất, không ngừng giãy

giụa lên đưa đi, Văn Viễn hầu bị vác ở giữa không trung vì tình yêu nên

không hề sợ hãi, vẫn văn chương đầy ngập, nhiệt tình mênh mông, khiến

đầu của mọi người tràn đầy vạch đen.

Khi tuyên ngôn tình yêu của

Văn Viễn hầu càng đi càng xa, trong điện Nguyên Dương mới khôi phục bình tĩnh, Trì Nam nhìn Chu Phú đi tới, chỉ cảm thấy ánh mắt hắn thật kinh

dị, không trong suốt giống ngày trước, hết cách chỉ lắc đầu, ai, cũng

biết sẽ biến thành như vậy.

"Chàng đến điện Nguyên Dương như thế nào?"

Trì Nam hết cách đành phải hỏi Chu Phú, còn chưa nghe được câu trả lời, cả

người đã bị Chu Phú gánh trên vai, Ngọc Khanh nhớ tới hành động của Chu

Phú với Nhị công chúa lúc nãy, lập tức nóng lòng bảo vệ chủ, muốn đoạt

lại trưởng công chúa trên vai Chu Phú.

Nhưng Chu Phú uống say lại giống như đổi thành người khác, ngày trước chỉ là vô cùng mạnh mẽ, hôm

nay cư nhiên tinh thông bộ pháp, ra tay thật nhanh, hai ba lần liền ngắn hắn ở ngoài, chỉ thấy hắn khiêng trưởng công chúa Trì Nam, dưới chân

như có gió, nhảy một cái tới nóc nhà, chỉ chốc lát sau liền biến mất ở

trong ánh trăng vô biên.

Mọi người trợn mắt hốc mồm. . .diễ⊰n✶đ⊱àn✶lê✶q⊱uý✶đ⊰ôn . . . Không ngờ, đại phò mã lại là một cao thủ thâm tàng bất lộ!

Nhớ tới hỗn chiến lúc trước, mọi người cảm thán.

Phải biết, lúc trước Văn Viễn hầu Bách Lý Quân chưa bị thương chân, thì võ

công cũng nổi tiếng trong nước, chênh lệch không xa tướng quân Bách Lý

Kiêu đã qua đời, hôm nay lại bị đại phò mã đánh sưng mặt sưng mũi. . . . . .

——— —————— —————— ———————

Chu Phú bắt Trì Nam chạy

thẳng về phía tây, Trì Nam chỉ cảm thấy đầu óc hôn mê, cảnh tượng dưới

chân trôi qua nhanh nhìn không rõ lắm, nhưng gió quất vào mặt lộ rõ tốc

độ hiện tại.

Qua không bao lâu, Trì Nam chỉ cảm thấy sau lưng bị

đau, cả người của nàng liền bị Chu Phú để lên cái giường không mấy mềm

mại, cái giường này. . . . . Khá quen, ngọn đèn dầu đốt lên, lại là

phòng ngủ ở nhà của Chu Phú trước kia.

"Chu Phú, chàng muốn làm

gì hả? Còn chưa trả lời ta, sao chàng lại đi vào điện Nguyên Dương?" Trì Nam từ trên giường bò dậy, ngọc sai bị lỏng rơi xuống, tóc đen như tơ

lụa xõa xuống.

Chu Phú vẫn lạnh lẽo nhìn Trì Nam vô cùng quyến rũ, trong mắt lập lòe ánh sáng, thong thả ung dung bắt đầu cởi quần áo của mình.

"Xuân Không, nàng đẹp nhất là lúc ở trên giường."

Những lời này, khiến Trì Nam nghe xong trực tiếp muốn trợn mắt cho hắn xem,

Chu Phú đặt đai lưng vàng ngọc trên mặt bàn hơi dính bụi, lại nhìn Trì

Nam, rồi mới trả lời:

"Bản đồ cha để lại ta đã xem rồi, rất phù

hợp với địa hình trong cung, nên bất tri bất giác liền đi tới nơi đó,

"D"Đ"L"Q"Đ" đúng lúc thấy tên què kia muốn