Insane
Phong Lưu Khất Nhi Yêu Xinh Đẹp

Phong Lưu Khất Nhi Yêu Xinh Đẹp

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321955

Bình chọn: 10.00/10/195 lượt.

đáp án, đoản kiếm liền rời khỏi khuôn mặt xinh đẹp của nàng.

Thẩm Thất Xảo liên tục rút ra sáu cây ngân châm, cười hì hì nhìn nàng ta.

“Thực xin lỗi, xin đắc tội một tý cung chủ.” Sau đó nhanh chóng và chuẩn xác đem châm đâm vào bên trong huyệt vị của nàng ta, “Trong vòng mười

hai canh giờ ngươi cũng đừng nghĩ lấy khí vận công, hơn nữa trên châm

bôi ‘Thập niên sinh tử luyến’. Nghe tên ngươi cũng phải biết thời gian

độc này ít nhất phải tra tấn ngươi mười năm, cùng năm đó bà nội ta

nghiên cứu chế tạo ‘Hoa thần’ có hiệu quả tuyệt diệu như nhau, ta khuyên ngươi ngàn vạn lần không nên thử phản kháng, nếu không chết oan uổng

cũng không thể trách ta.”

Kéo Lãnh Băng Nhi câm như ve sầu mùa

đông dẫn đường, các nàng từng bước bước vào địa lao âm u ẩm ướt, cây

đuốc dầu thông thật lớn chiếu sáng mọi thứ.

Chỉ thấy cửa dây

xích sắt to như chén xích Phong Thần Ngọc thoi thóp lại, nhìn bộ dạng

hắn mình đầy vết thương, vết máu loang lỗ, Thẩm Thất Xảo không chút do

dự đem ngân châm ấn vào trong cơ thể Lãnh Băng Nhi. “Ngân châm này có

thể theo máu đi vào, ngươi tốt nhất không cần bản thân tự tìm cái chết.” Lập tức bổ nhào về phía trước,“Biểu ca, biểu ca…”

Nghe được tiếng gọi ầm ỉ, Phong Thần Ngọc chậm rãi ngẩng đầu, vừa mới nhấc đầu lại khiến Thẩm Thất Xảo lùi lại hít một hơi.

Vết thương đan xen lấy khuôn mặt thay thế dung mặt vốn tuấn mỹ của Phong

Thần Ngọc, miệng vết thương máu và thịt đảo lộn, có vẻ đặc biệt đáng sợ.

Nàng lấy tay che miệng, nước mắt chảy rì rào xuống. “Biểu ca ——”

Phong Thần Ngọc cúi thấp đầu xuống.“Thất Xảo, muội đi đi, huynh đã là một phế nhân.”

Nàng quay đầu nhìn Lãnh Băng Nhi, từ trên đầu rút xuống một cây trâm.

“Ngươi muốn làm gì?” Lãnh Băng Nhi cảm thấy sợ hãi cực lớn cuốn lấy toàn thân.

Nàng không chút do dự đem trâm cài cắm vào huyệt Khí Hải của Lãnh Băng Nhi,

Lãnh Băng Nhi dung mạo như hoa trong nháy mắt biến thành da nhăn tóc

bạc, xấu xi không chịu nổi.

“Muốn nhìn xem bộ dạng hiện tại của

ngươi hay không?” Thẩm Thất Xảo vô cùng điềm đạm nói với nàng, cũng

hướng về tay nải của mình tìm kiếm, định tìm ra gương để nàng ta soi

hình ảnh trên đó.

Lãnh Băng Nhi đột nhiên đảo mắt, cổ nghiêng về phía bên cạnh, Thẩm Thất Xảo thăm dò hơi thở, biết rằng nàng ta cắn lưỡi tự sát.

“Đừng tưởng tự sát thì ta sẽ bỏ qua cho ngươi.” Nàng nghiến răng nghiến lợi

trừng thi thể của Lãnh Băng Nhi, từ trong giầy thêu tìm ra một bao phấn

khô, đổ vào trên miệng vết thương của Lãnh Băng Nhi, mùi không tự nhiên

truyền đến mũi, thi thể của Lãnh Băng Nhi trong chớp mắt hóa thành một

vũng máu loãng. [HV: Cái này Phi Phi có dùng rùi nà, nhìn thấy mà gê

=))'>

Sau khi trút căm phẫn, nàng hai mắt đẫm lệ vọt đến bên

người Phong Thần Ngọc, dùng đoản kiếm đem xích sắt chém đứt, đưa thân

thể hắn như loại bông rách nát đặt xuống, thanh âm nức nở nói: “Biểu ca, biểu ca… Nàng ta làm sao có thể đối xử với huynh như vậy… Làm sao có

thể…”

Phong Thần Ngọc nhắm chặt mắt. “Thất Xảo, không nên nhìn, muội sẽ bị bộ dáng của huynh hù dọa.”

“Muội không sợ.” Thẩm Thất Xảo khóc quát to.

“Huynh sợ.” Phong Thần Ngọc đau khổ nói thầm.

Nàng khóc mắng: “Huynh rất thích xinh đẹp, từ nhỏ đến lớn đã làm một bộ mặt

tức giận với muội, mặt có quan trọng hơn tính mạng sao?”

Hắn trầm mặc dưới lời nói ấy.

“Đi, chúng ta rời khỏi nơi này trước sẽ nói sau.” Nàng cố hết sức nâng hắn dậy, nửa dìu nửa cõng giúp hắn ra khỏi địa lao.

Nắng chiều phát ra ánh sáng ấm áp, chiếu rọi một bức tường đổ nát này.

Nhìn ánh nắng rực rỡ phía chân trời, ánh mắt của hắn mờ mịt. “Không thể

tưởng tượng được huynh còn có thể nhìn thấy mặt trời, nhưng mà bây giờ

huynh còn có thể sống sót sao? Huynh thậm chí ngay cả sức lực tự sát

cũng không có…”

“Đương nhiên có thể sống sót, huynh còn có

muội.” Ánh mắt kiên định của Thẩm Thất Xảo nhìn hắn, “Lãnh Băng Nhi lấy

đi từ trên người huynh, muội đều sẽ giúp huynh tìm trở về.”

Nhìn khuôn mặt tràn đầy tự tin của nàng, Phong Thần Ngọc không nhịn được

nhếch miệng cười, nhưng dưới ánh nắng chiếu rọi xuống lại có vẻ càng tỏ

ra dữ tợn.

[1'> Đăng tâm thảo: hay còn gọi là cỏ bấc đèn, là một loài thực vật thuộc chi Juncus. Là cây thảo, cao 0,5 – 1m, ruột cây bấc cấu tạo bởi những tế bào hình ngôi sao để hở nhiều lỗ khuyết lớn.

Cây có thân rễ tròn cứng, mọc thành cụm dày, không có lá, có ruột xốp từ gốc tới ngọn. Hoa đều, mọc thành vòng, màu lục nhạt. Quả nang, hạt nhỏ. Cây ra hoa vào đầu mùa hạ. Cây mọc hoang và được trồng ở những nơi ẩm

ướt. Ruột phơi khô dùng để làm thuốc. Cỏ bấc đèn có vị ngọt, tính hàn,

vào ba kinh tâm, phế và tiểu trương. Dùng chữa tiểu tiện khó khăn, tâm

phiền mất ngủ, mụn nhọt. Theo kinh nghiệm dân gian bấc đèn được sử dụng

làm thuốc thông tiểu tiện, chữa sốt, an thần, mất ngủ, chữa ho, viêm

họng…

[2'> Thần thanh khí sảng: hình dung nhẹ nhàng khoan khoái,

tâm tình dễ chịu. Hình dung bộ dạng thần thái người thư thái, tính cách

thẳng thắn.

[3'> Hữu kinh vô diễm: nhìn như chấn động lòng người, nhưng không có gì nguy hiểm. Hình dung quá trình tình hình sự việc

nghiêm trọng, nh