
huynh, muội cũng không muốn hy sinh nhan sắc, một chút
cũng không muốn.” Nàng nhấn mạnh câu cuối cùng, nhằm tỏ ý bản thân vốn
có ý định giữ trinh tiết.
Phong Thần Ngọc nhất thời có chút dở khóc dở cười. “Muội thật sự dùng mánh khóe?”
Đôi mắt xinh đẹp của nàng đảo vòng, cười khẽ nháy mắt nói: “Chẳng qua là
người ta rắc một ít phấn giục tình ở trên quần áo mà thôi, chỉ có một
chút.” Ngón tay nàng niết thành một khe để chứng tỏ dùng lượng đích thật không nhiều lắm.
Hắn không nhịn được càng xem thường. “Một chút đã lợi hại như vậy sao?” Thỉnh thoảng rất tin rằng Thất Xảo chính là ngu ngốc.
“Vậy chứng minh thuốc bột của muội lợi hại, có phải không, biểu ca?”
“Ừ.” Hắn chỉ có thể gật đầu.
“A…” Thẩm Thất Xảo đột nhiên phát ra tiếng kêu thảm thiết kinh thiên động
địa, ngón tay run run chỉ hắn, “Huynh làm thế nào đem cả người muội biến thành giống như nhanh chóng tan ra… Vậy hôm nay làm sao luyện thuốc
đây, trời đất ơi…”
Phong Thần Ngọc kịp lúc đưa tay che miệng
nàng, tuy biết rằng bên trong rừng trúc không có người nghe thấy, nhưng
mà loại bí ngữ khuê phòng này tốt hơn vẫn là nhẹ giọng nói nhỏ, hắn cũng có thể chấp nhận hơn.
“Được rồi, nói nhỏ thôi mà.”
“Nhưng mà, toàn thân người ta đều rất đau.” Vẻ mặt nàng đau khổ nhìn hắn, khuôn mặt sắp khóc.
“Xoa bóp giúp muội.” Phong Thần Ngọc chỉ có thể giơ tay đầu hàng, điều này
làm cho khuôn mặt dữ tợn của hắn có vẻ có chút buồn cười.
Nàng
nằm úp sấp ở trên giường, phần lưng để trần, hơi chợp mắt hưởng thụ bang chủ thiên hạ đệ nhất bang xoa bóp, giống như ngủ không phải ngủ lẩm bẩm một câu, “Cách xoa bóp thực không thạo, vẫn cần phải mạnh hơn.”
Tay Phong Thần Ngọc ngừng lại, cuối cùng bất đắc dĩ lắc đầu. “Muội ấy ——–”
“Thật thoải mái, muốn ngủ quá.” Nàng đã bắt đầu nói mê, dường như đã đi vào trạng thái nửa mê man.
Cảm xúc của ngón tay nhẵn nhụi bóng loáng, còn có làn hương thơm nhàn nhạt
xông vào mũi, Phong Thần Ngọc cảm thấy có chút ngờ vực. “Vì sao trên
người của muội lại có mùi?”
“Cô nương đều sẽ có mùi thơm của cơ thể, trừ khi có hôi nách.” Nàng mơ mơ màng màng trả lời.
Hắn suýt tý nữa lập tức cười thất thanh ra. “Hương vị của muội rất thanh nhã.”
“Muội thường uống trà lài.” Thẩm Thất Xảo thẳng thắn đáp.
Hắn phát hiện Thất Xảo ở trạng thái mơ hồ có hỏi tất đáp, thế là do dự một lát hỏi: “Mặt của huynh có còn chữa được?”
“Rất yêu xinh đẹp, muội còn đau đầu vấn đề này đấy, có thể sẽ rất phức tạp.”
Gánh nặng trong lòng Phong Thần Ngọc đã được buông lỏng, rất phức tạp thì chứng tỏ còn có hi vọng.
Trong không khí yên tĩnh mập mờ bay bổng.
“Này, rốt cuộc huynh mò mẫm chỗ nào?”
Đến sau này Thẩm Thất Xảo mới hiểu ra một đạo lý, khi một nữ nhân không mặc quần áo, tốt nhất vẫn là đừng nên để nam nhân của nàng xoa bóp, nếu
không phải rất khuya mới có thể rời giường.
****
Thời tiết rất đẹp, đầy ánh nắng, đặc biệt thích hợp phơi nắng dưới mái hiên.
Thế là Thẩm Thất Xảo mang ghế dựa ra, ngủ trong ánh nắng vô cùng ấm áp.
Tiếng tai áo tung bay cách mười trượng truyền vào trong tai, ánh mắt Phong
Thần Ngọc lộ ra vẻ kinh ngạc. Công lực của mình khôi phục thần tốc như
vậy sao? Ném ánh mắt về phía người nằm ngủ say trên ghế, khóe môi khẽ
giơ lên, giúp nàng che kín áo choàng, rồi mới phi thân ra rừng trúc.
Ôn Học Nhĩ tóc luôn chải sáng bóng như nữ nhân, quần áo luôn mới tinh như
lúc ban đầu, mà ngay cả ánh mắt đa tình kia đều tựa như chưa từng thay
đổi qua, cầm một cây quạt giấy, bộ dáng phong lưu phóng khoáng đứng ở
ngoài rừng trúc.
“Phong huynh, nhìn ra được võ công của huynh khôi phục rất tốt.”
“Huynh cũng đã từng nói y thuật của Thất Xảo rất lợi hại.”
Ôn Học Nhĩ như có điều suy nghĩ nhìn mũ lưới trên đầu hắn. “Huynh định khi nào lấy mũ đội kia xuống?”
“Khi nào có thể cởi ta tự động sẽ cởi.”
“Thành thật mà nói, một mình chống đỡ cuộc sống bên ngoài cũng không tốt gì,
huynh vẫn là nhanh chóng biến trở lại phong lưu khất cái vương trước kia tốt hơn.” Ôn Học Nhĩ không chịu được nức nở thở dài nói.
Phong
Thần Ngọc cười nói: “Chẳng lẽ là cái sư muội kia của huynh lại đao kiếm
với huynh?” Từ lúc vào Dong Nhân cốc, mới biết được Dong Nhân cốc này
một vài người là có thể trình diễn vô số trò hay để người ta thưởng
thức. Khó trách bọn họ lại chưa bao giờ cảm thấy thâm cốc tịch mịch, cô
đơn khó chịu, đổi lại bất luận kẻ nào ở lại chỗ này cũng sẽ không có
loại cảm giác ấy.
Ôn Học Nhĩ không được tự nhiên sờ sờ cái mũi. “Gần đây có phải Thất Xảo vừa mới luyện ra ‘Cửu cửu hoàn hồn đan’ không?”
Ôn Học Nhĩ như nhặt được bảo vật thu vào trong tay áo. “Đa tạ Phong huynh, Thất Xảo từ sau khi gặp được huynh liền trở nên chịu khó hẳn, đây thật
sự là may mắn của bá tánh thiên hạ.” [HV: miệng ngọt ghê =))'>
“Chuyện giang hồ làm phiền huynh.” Phong Thần Ngọc chấp tay gửi lời cảm ơn.
Ôn Học Nhĩ vỗ vỗ cổ tay áo, mĩm cười nói, “Có thứ này làm vật tạ lễ, là ta được lợi. Huống hồ làm đứng đầu khất cái cũng là một việc rất tốt đấy.”
Phong Thần Ngọc bật ra tiếng cười khẽ. “Ta đây nên quay về rừng trúc trước,
khi Thất Xảo tìm không thấy người, tính tình