
ù, bọn họ gặp tai họa đã chịu
nhiều khổ sở, nàng không muốn giết người vô tội.
Tiếu nhạc nhíu mi, không chịu buông ra bảo kiếm, ngay cả Vô danh cũng vậy, tình huống hết sức căng thẳng. Lục phù cười duyên, nhẹ nhàng chậm chạp mở miệng “ Như thế nào, phạm tội quan trọng hơn sao?
Thanh âm từ từ thoát ra lạnh như băng, không chỉ có Tiếu nhạc trong
lòng cả kinh, ngay cả những dân đói đang tiến tới cũng mặt nhìn nhau,
nhưng không chịu thối lui. Bọn người Tiếu nhạc không ngờ một nữ tử lại
có khí thế bức người như vậy, bẩm sinh uy nghi, không cần tức giận,
không cần lớn tiếng nhưng cũng đủ làm cho người ta khiếp sợ.
Vô danh bảo cấp dưới thu hồi bảo kiếm, Băng nguyệt cũng buông tay ra, mà Tiếu nhạc…do dự một lúc sau đó cũng thả ra, đội thị vệ tay cũng
buông ra bảo kiếm, vòng chung quanh Lục phù cũng mở rông ra….
Lục phù nắm Tiểu hà tiến lên, nhìn quét qua một vòng những gương mặt
bị đói khát tra tấn, lời nói nhẹ như lông hồng, ấm như ngày xuân, cười
nói “ Các vị, ta biết các người đều chịu đủ đói khát, đối với chúng ta
là thương đội, bán chính là vải vóc, cũng không có lương thực, hiện giờ
là muà hè, buổi tối khô nóng, các vị không cần vải vóc, còn ngân lượng,
chúng ta có một chút, cũng như các vị đã thấy, chúng ta là thương nhân
bình thường, Hà nam đang hứng chịu thiên tai nghiêm trọng, người thân
sống chết không rõ, các vị huynh đệ tỷ muội, từ hoàn cảnh của ta mà suy
ra ta cũng hiểu rõ, các ngươi nhìn nữ nhi của các ngươi, rồi nhìn lại nữ nhi của ta, nàng cũng chịu đói chịu khát giống như vậy, xanh xao vàng
vọt, phụ thân của nàng còn ở trong nhà, sống chết không rõ…Mẫu tử chúng
ta sốt ruột chạy trở về, nói không chừng sẽ nhìn thấy một thi thể, ..”
Lục phù lời nói tràn ra sa che mặt, tựa hồ nghẹn ngào không nói được, hù cho bọn họ đến sửng sốt, Tiếu nhạc, Băng nguyệt không hiểu run run,
Bôn nguyệt cơ hồ muốn cười ra tiếng, theo nàng lâu như vậy cũng không
biết nàng có thể biến ra bộ mặt như vậy…
Tiểu hà thấy trên tay bị nắm thật chặt, chạy nhanh khóc rống la lên “ Phu thân a…nữ nhi muốn gặp người…Người phải đợi Tiểu hà về….
Nước mắt chảy xuống khuôn mặt vàng như nến, nói chỉ một câu rồi ôm
thắt lưng của Lục phù, gào khóc lớn, cực kỳ có sức thuyết phục, Lục phù
nhìn xuống, nghiêng mặt vừa vặn làm cho người ta có thể thấy được nước
mắt của nàng trên mi, vỗ nhẹ bả vai của Tiểu hà…Bả vai run run lên, mọi
người nhìn thấy đều muốn khóc, chỉ có nàng biết nàng đang cười….Tiểu hà
nầy thật sự là thông minh hơn người, trong khi nàng chôn vào lòn g ngực
của Lục phù kêu khóc,người không biết còn tưởng nàng rất muốn phụ
thân…May mắn là một nữ nhi, nếu không đã chiếm tiên nghi của nàng…
Ma vừa ngẩng đầu lên đã thấy một nam tử đi tới, nhíu mi, hắn vốn nghĩ muốn cướp vật nầy nọ, kết quả xem ra vị tiểu cô nương kia quả thật xanh xao vàng vọt, so với bọn họ càng thảm hơn, xem các nàng ôm nhau kêu
khóc như thế, tựa hồ so với bọn hắn càng đáng thương hơn, vài tên nam tử nhìn thoáng qua, bọn họ cũng không phải là người máu lạnh, thấp giọng
nói “ Phu nhân, chớ có đau lòng, chúng ta không làm khó dễ nhóm người
của các ngươi nữa”
Dứt lời đám người châm rãi tản ra, mà Lục phù nhanh nói tạ ơn, còn
cảm thấy thật là may mắn dù có bị kinh sợ nhưng không gặp nguy hiểm tới
tánh mạng an tòan mà qua khỏi trấn nầy.
Ra khỏi thành, Lục phù vẫn như cũ cùng cưỡi chung một con ngựa với
Tiểu hà, Tiếu nhạc nhìn xem các nàng nói cười, ấn tượng trong lòng đối
với vị vương phi nầy hiện ra kính trọng, nàng chỉ dùng một tiểu cô nương đã có thể hoá giải nguy hiểm, nếu không sẽ gây ra cảnh giết người vô
tội, máu chảy thành sông vốn không phải là ý muốn của hắn. Hắn nghĩ tới tình hình vừa rồi không khỏi cười trêu ghẹo “ Vương phi, nếu vương gia
mà nghe được vương phi nói người sống chết không rõ, có thể là một thi
thể, không biết vương gia sẽ có biểu tình gì?
Lục phù ngẩn người, thuận theo gió giơ tay lên vuốt tóc, cười nói “
Chỉ mượn tên của hắn mà thôi , ngươi không nói, làm sao hắn biết được”
Khi vào bên trong thành An dương, tình huống càng trở nên nguy hiểm,
dân đói so với những thành trấn vừa trãi qua còn nhiều hơn vài lần.
Không phải nói cửa thành của An dương sớm được đóng lại, dân chạy nạn
không thể tiến vào, tại sao tình hình lại nghiêm trọng như vậy?
Bên trong An dương thành, có rất nhiều thi thể của người chết đói nằm trên đường cái, thi thể nằm ở mọi nơi có thể nhìn thấy được, quan binh
thu dọn không kịp, có nhiều thi thể đã bốc mùi làm cho bầu trời bị bao
phủ bởi một mùi hôi thối rất khó chịu. Khi còn ở kinh thành nàng nghe
được tin tức nói rằng tri phủ của An dương sợ ôn dịch lan tràn đã đóng
chặt cửa thành, không cho người tiến vào, là một thành phụ cận của Hà
nam không bị ôn dịch lan tràn, mà những thành trấn nàng đã trải qua
trước đó, ôn dịch đã muốn ngừng lan ra, nguyên nhân của sự việc nầy là
do đâu?”
Lời đồn đãi khác với sự thật rất nhiều, đây là trấn nhỏ có tình hình
nghiêm trọng nhất mà nàng gặp qua, trong thành cũng không lớn, dân chạy
nạn chụm lại với nhau, khó có thể tưởng t