
rong tay hắn, ngay cả Tấn vương và
Quang vinh vương cũng kiêng kị hắn ba phần, ai có thể ngờ rằng hắn đã
sớm hiểu được việc tranh đoạt đế vị trong triều.
Rời đi thì quyền lực của hắn càng lớn…..
Chiêu nầy của hắn thiếu chút nữa cũng qua mặt được nàng, khi hắn rời
kinh thành, nàng cũng chỉ nghĩ là hắn muốn trốn tránh việc thành thân
một cách bình thường, đem nàng ném trong miệng hổ lang, nhưng sau đó
vương phủ vẫn như trước yên lặng, nàng mới hiều được huyền cơ trong đó….
Rất có cảm giác của một giấc mộng Nam kha, sau giấc mộng tỉnh giấc,
hiện lên trong óc nàng câu hỏi chính là nàng đã gả cho cái dạng trượng
phu gì?
Hai người chưa nói chuyện với nhau, duy nhất trong đêm động phòng hoa chúc chỉ thoáng nhìn qua, nhưng hiện giờ chỉ một chiêu như thật như
giả, tâm tư sâu như biển, cơ trí hơn người, cuộc tranh vị nầy có hắn
tham gia kích thích không ít, nếu hắn không phải Sở vương, phụ thân của
hắn không phải Sở vân, có lẽ nàng sẽ thưởng thức hắn.
Hai cọp giao tranh, chắc chắn sẽ có một con bị thương, ai sẽ là ngư ông đắc lợi?
Mà hắn cùng nàng, ai sẽ thắng..? Vốn tràn đấy tự tin, nàng chỉ nhìn
một cánh đơn giản Sở cảnh mộc vừa mới rời kinh lại sinh ra nghi vấn nầy
không biết có đúng không?
Sở cảnh mộc, triều đình không có ngươi, lạc thú cũng mất đi không ít….
Ngươi muốn đi, ta càng phải đem ngươi bức trở về…..
Bên trong Tây sương, nàng muốn trồng mấy gốc hoa mai, hắn nhổ hết phù dung, cũng không có quy định không phải không được trồng cầy đúng
không? Hoa mai phải đợi mùa đông mới ra hoa, Toàn bộ Tây sương trong
trẻo nhưng lạnh lùng , nhờ có mấy gốc mai làm khung cảnh cũng ấm áp lên
không ít..
Người cơ trí như vậy, nàng có chút nôn nóng muốn gặp lại…
“Băng nguyệt, nương nói hai tháng nữa chính là đại thọ của nãi nương (bà ngọai) phải không?” Lục phù cười khẽ hỏi.
Băng nguyệt không nghĩ tới nàng đột nhiên hỏi vây, sửng sốt mất hai
gây mới cười trà lời “ Vâng, nhưng giờ ở Hà nam ôn dịch lan tràn, đại
phu nhân nói năm nay sẽ không tham gia đại thọ, chờ ôn dịch qua sẽ bổ
khuyết lễ vật sau.”
“Ngày đại thọ là ngày tốt nhất để tặng lễ vật không phải sao?’
Băng nguyệt trong lòng chợt lạnh một chút, cuống quít đến gần, gấp
giọng nói “ Vương phi, người muốn đi Bình thành sao?” Bình thành là
trấn bên cạnh của Hà nam, nếu tới nơi đó, phải đi qua trung tâm Hà nam,
nơi đó hiện giờ như địa ngục, cực kỳ bi thảm.
“Trong danh sách không phải có người Hà nam sao?” Lục phù cười hỏi , ánh mắt lướt qua nàng có chút đăm chiêu, duy nhất một người không ở
kinh thành, sớm hay muộn cũng phải đi xem, không bằng thừa dịp này mà
đi.
“Vương phi, rất nguy hiểm….”
Mà trả lời nàng chỉ có tiếng cười ha hả của Lục phù, cũng không có lời gì khác….
Hoàng hôn kéo đến, nhiều mái hiên hiện lên, rõ ràng trong khí nóng bức, nhưng Lục phù lại cảm thấy lạnh.
Tiếu nhạc tìm tất cả khách điếm sang trọng trong trấn để nghỉ lại,
Lục phù đi vào khách điếm lão bản nhìn xem ngây người, mặc dù nhìn không thấy dung nhan của nàng, chỉ thấy một đôi mắt to trong trẻo, dáng đi
khoan thai, phong thái uyển chuyển ..Khi Tiếu nhạc hô to hai tiếng lão
bản mới có phản ứng lại, tiếp đón bọn họ dùng cơm. Khách điếm so với
Hoa mai lâu không lớn, nhưng cũng đủ chổ cho ba mươi người.
Bôn nguyệt đề nghị Lục phù dùng cơm ở trong phòng, nhưng nàng kiên
trì dùng cơm ở trong khách điếm, Tiếu nhạc cũng không có biện pháp, đành phải nghe theo nàng. Hiện giờ trong khách điếm cũng có mười mấy người
khác đang dùng cơm, họ đều đang nói về chuyện ôn dịch của Hà nam…
“Lão huynh ngươi cũng là người của Hà nam qua đây chạy nạn sao?” Chợt nghe một âm thanh cao vút vang lên, một người tráng niên nam tử ngồi
cùng bàn với một nam tử khác, hai người trang phục không chỉnh tề mang
theo sự sầu khổ trong đó.
Nam tử ánh mắt bi ai, uống một ngụm rượu, giận dữ nói : “Cũng không
biết là tại sao, ông trời không muốn cho chúng ta sống, năm kia là hạn
hán, năm nay là hồng thủy ôn dịch, khi nào thì mới chấm dứt a?”
Phụ họa một tiếng, nam tử ánh mắt nhìn xuống, dung ống tay áo chà
lau, bi ai than “ Thê nhi của ta chết trong cơn hồng thủy, nữ nhi còn
nhỏ tuổi, ôn dịch lan tràn, quan phủ cấp cho lương thực căn bản không
đủ, chúng ta có một chút ăn một chút, nữ nhi bị ôn dịch mà chết”
Nam tử tráng niên thấy hắn đau khổ, cất giọng an ủi, người bên ngòai
cũng bắt đầu an ủi hắn, mặc khác một lão nhân năm mươi tuổi nói, mặt già nua vàng vọt, nói chuyện run run, “Trong nhà thân nhân đều chết hết,
thật vất vả mới trốn thoát ra…tình thế này càng ngày càng không dễ
chịu….”
Nam tử vừa mới nói kia bỗng nhiên nổi giận bất bình nói “ Chúng ta là thường dân ở đây chịu khổ còn triều đình đang làm cái gì? Còn không
phải lo tranh quyền đoạt vị, hưởng thụ vinh hoa phú quý, mấy tháng trước đây, Quang vinh vương Sở vương không phải tổ chức hôn lễ to lớn sao,
bọn họ lo đắm chìm trong sắc đẹp của mỹ nhân, cướp đoạt mồ hôi nước mắt
của chúng ta, cái gì anh hùng mỹ nhân, tài tử giai nhân, ta xem chính là kẻ hồng nhan gây tai họa”
“Đúng vậy…”
Lục phù đã lấy khăn che