
uống, Thích Tĩnh vung ống tay áo, rời đi.
Thích Vi vội nói:“Mộ Quân tỷ tỷ, muội đi trước, xem cha muội có biện pháp nào không.”
“Ừ, muội mau đi đi, có tin tức liền nói cho tỷ biết.”
“Được.” Thích Vi nói xong, đuổi theo Thích Tĩnh.
Cầu Mộ Quân quay đầu nhìn Hình bộ, bất đắc đi về phía trước.
Có nên đi tìm Đoàn Chính Trung không
Quên đi, tốt nhất không nên đi. Bây giờ trong lòng nàng đều là lo lắng cho Thích Ngọc Lâm, hắn nhìn thấy chỉ sợ sẽ mất hứng, tốt nhất là không gặp.
Vụ án của vương tử Đột Quyết vẫn không có manh mói, Đột Quyết nhận định Thích Ngọc Lâm chính là hung thủ, Thích Ngọc Lâm không nêu được chứng cứ mình vô tội. Triều đình rơi vào đường cùng đã chuẩn bị đem Thích Ngọc Lâm giao cho Đột Quyết, nhưng Thích Tĩnh vẫn kiên trì, cho nên gia hạn kỳ hạn cuối là ba ngày sau.
Trong vòng ba ngày, nếu Thích Ngọc Lâm không nêu ra được chứng cứ chứng minh mình không phải hung thủ, vậy Thích Tĩnh sẽ không còn lý do tiếp tục kiên trì.
Triều đình phát ra thông cáo treo giải thưởng, treo giải thưởng mười vạn lượng tìm manh mối, dụ hoặc như vậy, đương nhiên là có người đến cung cấp manh mối, chỉ tiếc đều là giả, qua tra khảo lập tức bị vạch trần.
Về sau, ở cạnh thông cáo treo giải thưởng có thêm thông cáo trừng phạt, nếu có người cung cấp manh mối giả, phạt hai mươi đại bản.
Kỳ hạn ba ngày đi qua rất nhanh, nhưng vu án vẫn không có tiến triển, cho đến ngày cuối cùng cũng không có manh mối, nhưng, ngoài ý muốn, đã có người đến chứng minh Thích Ngọc Lâm vô tội.
Đến Hình bộ là một nữ tử xinh đẹp, tên Thi Thần Thần, hơn hai mươi tuổi, thanh thuần lại mang theo vài phần phong tình, cũng có không ít người biết nàng, nói nàng là hoa khôi một thanh lâu, nhưng mấy ngày hôm trước đột nhiên thay chính mình chuộc thân, tẩy duyên hoa, làm con gái đàng hoàng.
Thi Thần Thần nói nàng có thể chứng minh Thích Ngọc Lâm không phải hung thủ, bởi vì ngày đó, Thích Ngọc Lâm ở cùng nàng.
Thì ra, lúc trước nàng là một trong số những người Thích Ngọc Lâm theo đuổi, nhưng nàng bán nghệ không bán thân, chưa bao giờ để cho người ta chạm vào nàng, sau Thích Ngọc Lâm tránh xa thanh lâu giữ mình trong sạch, Thích Ngọc Lâm đối với nàng chỉ là nhất thời hứng thú, nhưng nàng lại thật lòng với hắn. Mấy ngày hôm trước, nàng hạ quyết tâm thay chính mình chuộc thân, một mình ở tại một phòng nhỏ phía Thành Đông, sau đó hẹn Thích Ngọc Lâm gặp mặt, thời gian gặp mặt, đúng là tối hôm vương tử Đột Quyết chết. Thích Ngọc Lâm đến, Thi Thần Thần đem tấm thân trong sạch của mình giao cho hắn. Nhưng lúc nửa đêm, sau khi hai người đã lưu luyến cùng ngủ, Thích Ngọc Lâm lại đột nhiên biến sắc, nói lúc trước là mình nhất thời hồ đồ mới có thể lên giường cùng nàng, hắn căn bản sẽ không lấy nàng, trừ bỏ tiền, hắn không thể cho nàng bất cứ thứ gì. Nói xong liền đi.
Thi Thần Thần hận hắn, cho nên lúc biết hắn bị nghi là hung thủ không chịu làm chứng cho hắn, đến hôm cuối cùng này, biết hắn thật sự phải chết, nàng vẫn không nỡ, mới đến đây nói ra sự thật.
Thích Ngọc Lâm thừa nhận những lời Thi Thần Thần nói là sự thật, hơn nữa hắn nói sau nửa đêm mới đến nóc nhà Cầu phủ.
Hình bộ lại tìm những người khác hỏi, tìm được ngọc bội Thích Ngọc Lâm để lại ở nhà Thi Thần Thần, thậm chí còn có tấm đệm trong đêm xuân của hai người...... Tuy rằng không tìm được hung thủ, cũng đủ căn cứ chính xác chứng minh Thích Ngọc Lâm không phải hung thủ.
Trong quán trà Thấm Nhã, Thích Vi nói tất cả mọi chuyện với Cầu Mộ Quân, sau hai người đều trầm mặc thật lâu.
Hồi lâu, Thích Vi thở dài, nói:“Giờ Ngọ hôm qua Nhị ca muội đã về nhà, nhưng chỉ ngồi ở trong phòng cả ngày, cũng không nói một câu.”
Cầu Mộ Quân cúi đầu, vẫn không nói gì.
Sau khi chân tướng rõ ràng, Thích Ngọc Lâm ở trong miệng mọi người lập tức từ tay ăn chơi biến thành tình lang si tình.
Hắn từng ở trên lầu quán trà này, tuyên bố không bao giờ phong lưu trước mặt người nhiều như vậy, không bao giờ chạm vào nữ nhân khác nữa, khiến cho nàng tin tưởng hắn, hắn có thể chuyên tình với một người.
Kết quả, tật cũ của hắn lại tái phát.
Cầu Mộ Quân biết, hắn yêu nàng, thực yêu, nhưng mà, tình yêu chỉ nói ngoài miệng, muốn thu lại liền thu lại.
Nàng nghĩ, nếu chưa từng gặp Đoàn Chính Trung, chưa từng gặp được tình yêu thực sự, hẳn nàng sẽ cảm động, sẽ muốn ở cùng Thích Ngọc Lâm, dù cho cả đời hắn không thể chỉ có một nữ nhân duy nhất là nàng.
Thích Vi nói:“Mộ Quân tỷ tỷ, muội biết, nhị ca muội chắc là không còn cơ hội, tuy rằng muội vẫn rất muốn tỷ có thể làm nhị tẩu của muội, nhưng muội cũng biết, làm thế rất miễn cưỡng. Nếu là muội, muội cũng sẽ không nguyện ý gả cho một kẻ không biết khi nào mới có thể sửa đổi. Muội không trách tỷ, cho nên muội hi vọng tỷ cũng không cần cảm thấy có lỗi với nhị ca, có lỗi với gia đình muội. Không nhất định gia đình muội coi trọng tỷ thì tỷ phải gả đến nhà muội. Ừm, muội nghĩ, về sau chúng ta coi như không có chuyện của nhị ca, chúng ta vẫn là bạn tốt, là tỷ muội như cũ, được không?”
“Vi Vi … được .” Cầu Mộ Quân nhìn nàng, không nói nên lời, nặng nề mà gật gật đầu.
“Mộ Quân