
iết so với Tiểu Nhụy cao hơn bao nhiêu lần, nam nhân khác khó mà nói, nhưng hắn là đại tổng quản – là kẻ có thể nghe lời mà đoán lòng người, hắn làm sao có thể không nhìn ra nàng thích hắn !
Có lẽ, lúc chính nàng còn chưa nhận ra tình cảm của mình thì hắn đã nhìn ra, cũng đã nhìn thấu lòng nàng!
Nhưng mà…… Nhưng mà hắn lại hoàn toàn chẳng để trong lòng! Nhưng mà…… Nhưng mà hắn lại hoàn toàn chẳng để ở trong lòng!
Trong bóng đêm, Cầu Mộ Quân đưa lưng về phía Tiểu Nhụy gắt gao nắm tấm trải giường trong tay, thế nhưng có xúc động muốn khóc.
Vì sao nàng lại thích một người như vậy, vì sao nàng lại thích Đoàn Chính Trung!
Tiểu Nhụy lúc này còn nói thêm:“Tiểu thư, nô tỳ nói bừa , ngài cũng đừng để ý . Còn có...... Buổi chiều, nô tỳ nghe thấy công tử kia nói mình là Cố công tử, nhưng Cố công tử không phải đã chết sao?”
Cầu Mộ Quân nói:“Việc này ta cũng không biết, Tiểu Nhụy ngươi coi như không nghe thấy là được, cũng không được nói với bất kì kẻ nào, việc này biết nhiều sẽ có nguy hiểm .”
“Dạ.” Tiểu Nhụy thật nghe lời lập tức gật đầu, không nữa hỏi.
Ngày hôm sau Cầu Mộ Quân bắt đầu ho, Tiểu Nhụy muốn đi gọi đại phu, bị nàng ngăn lại.
Không nghĩ tới buổi chiều đồ ăn đưa tới vẫn lạnh ngắt.
Tiểu Nhụy tức giận nói:“Này cũng thật quá đáng, tiểu thư vốn đang ho, ăn thức ăn lạnh không phải càng ho nghiêm trọng sao!”
Cầu Mộ Quân thở dài nói:“Quên đi, chúng ta tự đi hâm nóng đi.”
Tiểu Nhụy nói:“Tiểu thư ngài ở trong phòng chờ, nô tỳ đi hâm lại rồi bưng tới.”
“Ta và ngươi cùng đi, dù sao ở trong phòng cũng không có việc gì.” Cầu Mộ Quân nói xong, đã tự bưng đồ ăn đi về phía phòng bếp.
Tiểu Nhụy lại đuổi theo, đỡ lấy khay đồ ăn trong tay nàng.
Trong phòng bếp, Tiểu Nhụy nhóm lửa, Cầu Mộ Quân hâm nóng đồ ăn, Tiểu Nhụy nhìn bộ dáng nàng kéo cao cổ tay áo làm việc, mắt đỏ hồng nói:“Tiểu thư, hắn vì sao lại không quan tâm ngài? Ngài cho tới bây giờ chưa bao giờ phải chịu khổ thế này.”
Cầu Mộ Quân nhìn nàng, cười nói:“Thế này có gì khổ , không phải chỉ là tự nấu cho mình thôi sao?”
Trong mắt Tiểu Nhụy ướt át nói:“Nếu hắn biết ngài bị bệnh, sẽ đối với ngài đỡ hơn sao?”
“Được rồi được rồi, sao lại khóc ? Đã nóng rồi , mau mang vào phòng đi.” Cầu Mộ Quân nói giống như không có việc gì.
Từ phòng bếp đi ra, lúc đi qua hoa viên, Cầu Mộ Quân thấy một người từ ngoài cửa tiến vào.
Quần áo màu xám, đấu lạp màu xám, là người nàng chưa từng gặp qua.
*đấu lạp: mũ trùm cả đầu giống như trong phim võ hiệp
Tay phải hắn cầm bả đao, tay trái lại cầm đoản kiếm.
Có người đồng thời dùng hai loại vũ khí sao? Cầu Mộ Quân nghĩ.
Người nọ hình như là đến thư phòng Đoàn Chính Trung, cách nàng càng ngày càng gần, sau đó nàng nhìn thanh đoản kiếm trên tay hắn -- đó căn bản không phải đoản kiếm, mà là một thanh kiếm bị gãy.
Một thanh kiếm rất quen thuộc, nàng đã từng nhìn thấy, nàng đã từng nhìn thấy !
Cầu Mộ Quân rất nhanh liền nhớ ra mình thấy thanh kiếm này ở nơi nào, bởi vì nàng căn bản chưa gặp nhiều người dùng vũ khí, dùng kiếm lại càng ít, mấy ngày nay không phải chỉ có một mình Cố Dật Lâu sao?
Thanh kiếm này, chính là của Cố Dật Lâu ! Kiếm của hắn đã gãy, vậy hắn thì sao?
Cầu Mộ Quân lập tức đưa hết đồ trên cho Tiểu Nhụy, chạy tới trước mặt người áo xám. Cầu Mộ Quân lập tức đưa hết đồ trên cho Tiểu Nhụy, chạy tới trước mặt người áo xám.
“Chủ nhân thanh kiếm này đâu?” Cầu Mộ Quân trực tiếp hỏi.
Người áo xám không lên tiếng, thậm chí không ngẩng đầu, lập tức đi qua bên cạnh nàng.
“Ngươi đứng lại, là Đoàn Chính Trung phái ngươi đi ra ngoài đúng không? Ngươi đã làm gì Cố công tử?” Cầu Mộ Quân lại đuổi theo hắn.
Người áo xám không muốn bị nàng tiếp tục dây dưa, chân đạp một cái, dùng khinh công xẹt qua trước mắt nàng.
Cầu Mộ Quân cũng không muốn hỏi hắn nữa, trực tiếp đến thư phòng Đoàn Chính Trung.
Chờ nàng đi vào thư phòng, đã không thấy người áo xám, trên bàn Đoàn Chính Trung có một thanh kiếm gãy.
“Ngươi giết hắn?” Cầu Mộ Quân vọt tới trước mặt hắn hỏi.
“Ta có cho phép ngươi tiến vào sao?” Đoàn Chính Trung nhìn hồ sơ trên bàn nói.
“Giết hắn đối với ngươi có lợi gì? Có chỗ nào tốt! Ngươi bị điên sao, gặp người liền giết?” thanh âm Cầu Mộ Quân run run , dồn dập , lại sợ Cố Dật Lâu thật sự đã chết, vội vàng muốn biết kết quả, hơn hết là vì Đoàn Chính Trung vô tình mà đau lòng.
“Cứu hắn, có lợi gì cho ta?” Đoàn Chính Trung ngẩng đầu hỏi ngược lại.
“Nếu không có lợi, ta đây vì sao không thể giết hắn?”
“Ngươi......” Cầu Mộ Quân nhìn hắn, nói không nên lời.
Đoàn Chính Trung lại cúi đầu, nói:“Thừa dịp ta còn chưa trừng phạt ngươi tự ý vào thư phòng, mau đi ra đi.”
“Vì sao, vì sao ngươi lại như vậy ? Vì sao!” Cầu Mộ Quân nắm chặt mặt bàn gỗ đàn, bởi vì rất dùng sức, làm gãy móng tay mình, tơ máu từ móng tay chậm rãi chảy ra, nàng cũng không cảm thấy gì.
“Người đâu, đưa phu nhân đi ra ngoài.” Đoàn Chính Trung bình tĩnh nói.
Lập tức có nha hoàn đi vào thư phòng, đi trước các nàng là Tiểu Nhụy, giữ chặt Cầu Mộ Quân kéo đi ra ngoài.
“Tiểu thư, đi nhanh thôi.” Tiểu Nhụy sợ trong chốc lát Đoàn Chính Trung liền