
Chính Trung không chút thay đổi, chậm rãi nói:“Thả hắn.”
Thị vệ buông đao đang kề trên cổ Cố Dật Lâu xuống, Cố Dật Lâu đứng im tại chỗ, nhìn nàng không chuyển mắt.
“Đi mau !” Cầu Mộ Quân lớn tiếng thúc giục.
“Cầu tiểu thư......”
Cố Dật Lâu nhìn nàng nói:“Mộ quân, Cố Dật Lâu này phụ ngươi một lần, nguyện trả lại gấp ba!” Nói xong, bóng đen chợt lóe, đã không thấy bóng dáng hắn.
Cầu Mộ Quân buông trâm cài trên yết hầu Đoàn Chính Trung ra, che miệng khóc.
Nàng không cần hắn báo đáp nàng, không cần chờ nàng giống như nàng chờ hắn lúc trước, chỉ cần hắn bình an , chỉ cần hắn có thể tiếp tục sống.
“Ngươi cho là, hắn có thể thoát được sao?” Tiếng nói của Đoàn Chính Trung không nhanh không chậm nhàn nhã vang lên bên tai nàng
Cầu Mộ Quân ngẩng đầu, vừa vặn thấy hắn lấy ra từ cổ tay áo một cái ống trúc nhỏ, mở ống trúc nhỏ, một con ong mật từ bên trong bay ra, vòng vo vài vòng ở trong sân, bay thẳng ra đầu tường, ra Đoàn phủ.
Lúc nhìn thấy hắn thả ong mật Cầu Mộ Quân còn không biết đó là cái gì, nhưng khi ong mật bay ra ngoài sân sắc mặt nàng lập tức thay đổi.
Hướng Ong mật bay ra đúng là hướng Cố Dật Lâu vừa đi, đường ong mật này bay đi giống Cố Dật Lâu, nói cách khác nó có thể theo dõi Cố Dật Lâu!
Cầu Mộ Quân nhìn về phía Đoàn Chính Trung, hắn nhìn phương hướng ong mật bay đi, thản nhiên cười, vẫn là tư thái coi thường hết thảy như cũ.
Ở trước mặt nàng, hắn vĩnh viễn là người thắng.
Hắn xoay người rời đi, khi lướt qua người nàng liền ngừng lại, lấy trâm cài trên tay nàng, nắm ở trong tay, chỉ nghe thấy trong lòng bàn tay hắn “rắc” một tiếng, trâm cài gãy thành hai đoạn từ trong tay hắn rơi xuống. Đụng tới tảng đá, phát ra tiếng vang thanh thúy.
Một khắc kia , lòng nàng đóng băng ba thước.
Một khắc kia, lần đầu tiên nàng không muốn thừa nhận tình yêu của mình.
Một khắc kia, trong lòng nàng nói, Đoàn Chính Trung, sẽ có một ngày, ngươi cũng yêu ta, ta đây nhất định phải cho ngươi cũng thừa nhận một chút tư vị thống khổ.
Đêm đó, nha hoàn phụng mệnh Đoàn Chính Trung đem quần áo Cầu Mộ Quân từ phòng ở của nàng lúc trước , đặt ở phòng nhỏ Cố Dật Lâu từng nằm.
Nha hoàn còn cúi đầu chuyển đạt lời nói Đoàn Chính Trung:“Lão gia nói, người ở nơi này hẳn là sẽ vui vẻ .”
Cầu Mộ Quân cười cười sáng lạn, nói:“Thay ta cám ơn lão gia, ta thật sự rất vui vẻ! Tối thiểu ở đây cũng từng có chân chính ......”
Nàng dừng lại nói, sửa lời nói:“Tốt lắm, các ngươi đi ra ngoài đi.”
Có câu, chửi người không nói thẳng chỗ yếu.
Nàng không biết Đoàn Chính Trung khi nghe người khác gọi hắn “Hoạn cẩu” trong lòng nghĩ thế nào , nhưng trong lòng nàng có chút đau lòng .
Nhưng vừa rồi, nàng suýt chút nữa đã nói:“Tối thiểu nơi này cũng là nơi có một nam nhân chân chính từng ngủ.”
Nàng thật sự oán hắn coi thường cảm tình của nàng, không lưu tình với nàng chút nào. Nàng thật sự oán hắn coi thường cảm tình của nàng, không lưu tình với nàng chút nào.
Kỳ thật nàng không có lý do trách hắn , ai nói thiếp có ý, lang nhất định phải hữu tình?
Nhưng sớm biết rằng hắn vô tình như vậy, thà rằng nghĩ đến Cố Dật Lâu.
“Tiểu thư, mau đi ngủ.” Tiểu Nhụy trải xong đệm chăn nói.
Đoàn Chính Trung cho tất cả nha hoàn rời đi, hiện tại bên người nàng chỉ còn Tiểu Nhụy.
Cầu Mộ Quân nghĩ, cha thật đúng là phòng ngừa chu đáo, vừa mang Tiểu Nhụy đến đây, bên người nàng liền không có người.
Nàng đi đến bên giường, ngẩng đầu hỏi:“Tiểu Nhụy ngươi ngủ ở đâu?”
“A?” Tiểu Nhụy nhìn phòng, nói:“Nô tỳ nằm úp sấp trên bàn là được, tiểu thư yên tâm, hiện tại trời không lạnh, không có chăn cũng không có việc gì .”
Cầu Mộ Quân thở dài, nói:“Ngươi ngủ cùng ta đi.”
“Không không, tiểu thư, như vậy sao được, nô tỳ ngủ trên bàn là được ......”
Cầu Mộ Quân nàng kéo đến bên giường nói:“Quên đi, không cãi, đều đến nước này , còn so đo cái gì?”
Tiểu Nhụy thấy nàng kiên quyết, hai người lại cùng một chỗ nhiều năm, cũng không nói gì nữa , cùng Cầu Mộ Quân ngủ ở trên giường.
Hai người ở trên giường nằm nửa canh giờ, Tiểu Nhụy thấy Cầu Mộ Quân còn chưa ngủ , liền hỏi:“Tiểu thư, hắn luôn đối với người tệ như vậy sao?”
“Cũng...... Không phải.”
Không phải sao? Kỳ thật hắn vốn đối nàng không tốt , bởi vì hai lần ngẫu nhiên không rõ nguyên nhân đối tốt với nàng, nàng liền cảm thấy hắn tốt với nàng. Kỳ thật, sự thật là, ở trong lòng hắn, nàng chả là gì.
“Tiểu thư, người thích hắn sao?”
Cầu Mộ Quân kinh ngạc, lại bình tĩnh hỏi:“Ngươi...... Làm sao có thể hỏi như vậy?”
Tiểu Nhụy nói:“Nô tỳ đoán , ánh mắt tiểu thư nhìn hắn rất khác, đôi khi tựa hồ làm ra vẻ không để ý, đôi khi lại tựa hồ thực thương tâm, nhưng mà rất nhiều lúc, trong mắt của ngài giống như chỉ có hắn...... Nô tỳ cũng không biết, chính là đoán thôi.”
Nhưng lại đoán đúng rồi.
Cầu Mộ Quân nghĩ.
Nàng đột nhiên nghĩ lại một chút.
Tiểu Nhụy so với nàng còn nhỏ hơn một tuổi, mới mười tám tuổi, đối với rất nhiều việc biết cũng không nhiều, nhưng Tiểu Nhụy lại nhìn ra nàng thích hắn , vậy hắn thì sao?
Hắn mười lăm tuổi tiến cung, xem rõ thị phi trong cung là, lấy sự thông minh của hắn, tâm cơ của hắn, không b