
rời đi, hồ nghi đi về cửa phòng, đẩy cửa đi vào, thấy Cầu Mộ Quân vẫn ngoan ngoãn ngủ như cũ.
Đến nửa đêm, Tiểu Nhụy cùng Cận Nhi canh giữ ở trong phòng, mấy nha hoàn khác canh giữ ở bên ngoài. Có giáo huấn từ vụ cháy lần trước, tất cả nha hoàn đều rất cẩn thận, cho dù là đêm khuya cũng không dám lơi lỏng trong chốc lát, luôn luôn lo lắng chiếu cố Cầu Mộ Quân còn chưa tỉnh.
Khi Cận Nhi đến bên giường xem nàng, thuận tay sờ lên trán của nàng, thần sắc lập tức kích động, lại đổi tay sờ, vội nói:“Không tốt, phu nhân phát sốt !”
Tiểu Nhụy lập tức từ trên ghế nhảy dựng lên, cũng sờ sờ trán Cầu Mộ Quân, vội vã lao ra ngoài cửa, lớn tiếng kêu lên:“Mau, mau, mời đại phu!”
Cũng may Đoàn Chính Trung vẫn chưa để ba vị đại phu đi, lúc đó, đại phu lập tức tỉnh lại, chạy vào.
“Đại phu, mau nhìn xem, tiểu thư phát sốt !” Tiểu Nhụy nói chuyện, giọng nói lại run run.
Đại phu vừa thấy, cũng quá sợ hãi, lập tức mở bao châm, bắt đầu châm cứu.
Khi Đoàn Chính Trung đến, trên đầu, trên lưng Cầu Mộ Quân cắm đầy châm, làm cho người ta kinh hãi.
Thân hình hắn chấn động, thiếu chút nữa đứng không vững.
Dưới tình huống khẩn cấp như vậy không ai chú ý đến sự khác thường của hắn, chỉ thấy hắn chậm rãi đến gần bên giường, đứng rất lâu, mới mở miệng hỏi:“Làm sao vậy?” Dưới tình huống khẩn cấp như vậy, không ai chú ý đến sự khác thường của hắn, chỉ thấy hắn chậm rãi đến gần bên giường, đứng rất lâu, mới mở miệng hỏi:“Làm sao vậy?”
Đại phu trả lời:“Đại nhân, phu nhân quả thật là phát sốt , nếu thuận lợi trước bình minh là có thể hạ sốt.”
Đoàn Chính Trung nhìn mồ hôi trên đầu đại phu, nắm chặt tay, không nói gì nữa, nhìn Cầu Mộ Quân trên giường một cái, ngồi ở trên ghế bên cạnh.
“Hô hấp thế nào?” đại phu đang thi châm hỏi.
Một vị đại phu khác dò xét hơi thở Cầu Mộ Quân , trả lời:“Mỏng manh.”
Thanh âm đại phu tuy nhỏ, lại khiến Tiểu Nhụy đang hầu hạ bên cạnh nghe được, chỉ thấy thân mình nàng mềm nhũn, té xỉu ở trên đất.
Đoàn Chính Trung ngồi ở ghế trên nhắm hai mắt, tựa hồ đang thừa nhận chuyện gì khó có thể thừa nhận.
Tiểu Nhụy được nâng ra khỏi phòng, đại phu tiếp tục khẩn cấp cứu chữa cho Cầu Mộ Quân, Đoàn Chính Trung ngẫu nhiên cũng nghiêng đầu xem tình huống trước giường, sau đó lại quay đầu đi.
Cũng may, hai canh giờ sau, khi trên trời xuất hiện tia sáng đầu tiên, vị đại phu lớn tuổi nhất thở phào nhẹ nhõm, vui mừng nói:“Đại nhân, phu nhân hạ sốt .”
Thật lâu, Đoàn Chính Trung mới “ừ” một tiếng, chậm rãi đứng dậy, đi tới bên giường.
Màu đỏ không bình thường trên mặt Cầu Mộ Quân đã biến mất, chỉ có chút tái nhợt.
Nàng luôn làm cho người ta cảm giác nàng thật kiên cường, nhưng lúc này, lại nhu nhược chỉ sợ nhíu mày một cái sẽ hương tiêu ngọc vẫn ¹.
[1'> hương tàn ngọc nát: chỉ người con gái đẹp nhưng yểu mệnh
Sinh mệnh, đôi khi, yếu ớt như vậy.
Đoàn Chính Trung vẫn ngồi ở bên giường chưa từng rời đi, cũng không chợp mắt, vẫn nhìn nàng không nhúc nhích. Thường thường còn sờ trán của nàng, xem có lại phát sốt hay không.
Đến tận lúc mặt trời lên thật cao, Cầu Mộ Quân mới tỉnh lại, mở to mắt thật lâu nhưng không nói chuyện.
Không nghĩ tới lúc này đây, nàng mở mắt ra, lại nhìn thấy Đoàn Chính Trung, hình như tay cũng bị hắn cầm .
Nàng đang nằm mơ?
Không phải, cảm giác này rất rõ ràng, nàng ngay cả sợi tóc trên đầu Đoàn Chính Trung đều thấy rõ.
Đoàn Chính Trung thấy nàng nãy giờ không nói gì, mở miệng hỏi nói:“Ngươi...... Không sao chứ?”
Nghe nói sốt cao, đầu óc dễ có vấn đề.
Cầu Mộ Quân lại trầm mặc một chút, mới nói:“Đầu thực mơ hồ.” Lại tỉnh, tinh thần còn không bằng ngày hôm qua, nói chuyện cũng hụt hơi, suy yếu làm cho người ta không đành lòng khiến cho nàng nói nhiều thêm câu nào.
Đoàn Chính Trung khẽ vuốt khuôn mặt nàng, nói:“Đêm qua ngươi phát sốt , buổi sáng vừa mới hạ nhiệt.”
Hắn lại ôn nhu!
Cầu Mộ Quân thật sự muốn nói cho hắn, hắn âm tình bất định như vậy, tâm tư khó dò thật sự làm cho nàng thực buồn rầu.
Hắn có biết, hắn hiện tại như thế này, sẽ lại khiến cho nàng nghĩ nhiều, sẽ làm cho nàng cảm thấy mình còn có chút mị lực, làm cho đại tổng quản nhìn qua không ăn muối này cũng thoáng động tình.
Đáng giận! Đáng giận!
“Đầu rất đau sao? Có thể ngồi dậy hay không? Phải uống thuốc.” Đoàn Chính Trung nói.
Cầu Mộ Quân suy yếu nhắm hai mắt lại.
Chỉ nghe hắn nói với nha hoàn:“Đợi lát nữa mang đến.” Sau đó liền quay đầu nói với nàng:“Đau thì ngủ một lát đi, đợi đến lúc có thể uống thuốc lại uống.” Chỉ nghe hắn nói với nha hoàn:“Đợi lát nữa mang đến.” Sau đó liền quay đầu nói với nàng:“Đau thì ngủ một lát đi, đợi đến lúc có thể uống thuốc lại uống.”
Cầu Mộ Quân nhắm mắt lại, ngày hôm qua có phải mình thực nguy kịch hay không, có phải khiến hắn sợ hãi rồi không.
Sợ tới mức hắn lập tức lại đối xử tốt với nàng, giống như lần nàng té xỉu ở Tây lâu lại suýt chút nữa bị thiêu chết.
Lần đó hình như nàng cũng phát sốt.
Như vậy, hình như hắn đặc biệt sợ nàng phát sốt , nàng càng sốt cao hắn càng tốt với nàng, sợ nàng sốt chết.
Đoàn Chính Trung ơi Đoàn Chính Trung, thật sự là làm cho nàng phiền l