
òng.
Vốn không muốn ngủ , sau khi nhắm mắt lại ngủ mất, khi tỉnh lại nhìn thấy hắn vẫn ở đây.
Khuôn mặt tuấn lãng có chút mỏi mệt, tơ máu trong mắt lại nhiều thêm hai sợi, thấy nàng tỉnh lại, thần sắc nhất thời thả lỏng một chút.
Một khắc kia, lòng nàng không cứng rắn được nữa , chỉ cảm thấy vô luận nàng là tỉnh , hay là ngủ, dù cho nàng ngủ bao lâu, hắn đều chăm sóc nàng.
Trong lòng thực ấm, thực an ổn.
Hắn nhẹ giọng nói:“Tỉnh? Có chỗ nào không thoải mái hay không, có thể uống thuốc sao?”
“ừ.” Cầu Mộ Quân ngoan ngoãn đáp lại.
Lại bị hắn bón xong thuốc, nàng hỏi ra vấn đề trong lòng.
“Cố công tử rốt cuộc xảy ra chuyện gì ?”
Đoàn Chính Trung ngẩng đầu nhìn về phía nàng.
“Ta chỉ hỏi kết quả, cho dù thương tâm, vài ngày trước, ta cũng đã đau lòng xong rồi.” Cầu Mộ Quân bình tĩnh nói.
Đúng vậy, đau lòng xong rồi, oán xong rồi, hận xong rồi, cho dù nàng tiếp tục đau lòng, Cố Dật Lâu cũng không thể trở về, dù nàng trách Đoàn Chính Trung, Đoàn Chính Trung cũng vẫn như cũ là người nàng yêu.
Đoàn Chính Trung nhẹ nhàng nói:“Rơi xuống vách núi đen .”
“Ta chỉ giết hắn lúc này đây, nếu hắn không chết, chỉ cần không phạm đến ta, ta sẽ coi như hắn đã chết.” Hắn nói tiếp.
“Đa tạ lòng tốt của ngươi.”
“Liên quan đến phu nhân của ta, cũng là phạm ta.” Hắn còn nói thêm.
Nghe câu đó, cảm giác được sự lạnh lẽo trong giọng nói của hắn, nàng mới phát giác mình căn bản không bình tĩnh được.
“ừ......” Cầu Mộ Quân nhẹ ngâm một tiếng, nhíu mày nói:“Đầu đau quá......”
“Mau nằm xuống!” Đoàn Chính Trung một bên giúp nàng nằm xuống, một bên gọi đại phu tới.
Từ sau đó, bọn họ càng ít nói chuyện, Cầu Mộ Quân an tâm dưỡng thương, Đoàn Chính Trung ân cần thủ hộ.
Hắn bón thuốc cho nàng, bón cơm cho nàng, tìm ca kỹ đến xướng khúc khiêu vũ, tìm người kể chuyện đến kể chuyện cho nàng nghe, không chỉ có chăm sóc thân thể của nàng, hắn cũng chăm sóc tâm tình của nàng.
Sau đó, vết thương của nàng dần dần không có trở ngại, thời gian hắn bên cạnh nàng dần dần ít đi, sau đó cách mấy ngày để cho quản gia đến hỏi tình trạng của nàng một chút.
Nàng lại một lần nữa nhận định trong lòng, hắn không muốn nàng chết, cũng chỉ là không muốn nàng chết mà thôi.
Chỉ cần tính mạng nàng không gặp nguy hiểm, trong lòng hắn, liền không còn có nàng .
Hơn một tháng sau, Cầu Mộ Quân nhìn ngoài cửa sổ nói:“Tiểu Nhụy, ta muốn ra ngoài đi dạo một chút.”
“Tiểu thư, bên ngoài gió lớn như vậy, đại phu nói ngài không thể trúng gió .” Tiểu Nhụy vội vàng nói. “Tiểu thư, bên ngoài gió lớn như vậy, đại phu nói người không thể trúng gió .” Tiểu Nhụy vội vàng nói.
Cầu Mộ Quân có chút phát điên , không kiên nhẫn nói:“Nhưng có ngày nào không có gió , ta thật sự rất khỏe, ngươi xem, không đau chút nào.” Nàng vừa nói, còn vỗ vỗ cái gáy.
Tiểu Nhụy bị nàng dọa cho hoảng sợ, vội vàng chạy tới giữ chặt tay nàng nói:“Tiểu thư, người sao lại giống tiểu hài tử vậy, không thể lộn xộn!”
“Đã nói ta không sao, ngươi không cho ta đi ra ngoài ta lại vỗ!” Cầu Mộ Quân bĩu môi nói.
“Được rồi được rồi, nô tỳ giúp người, tùy tiện đi hai bước phải trở lại .” Tiểu Nhụy không còn phương pháp, chỉ phải thỏa hiệp.
Bên ngoài, mặt trời có chút nóng, Cận Nhi miễn cưỡng che cho nàng, Tiểu Nhụy đỡ nàng đi ra ngoài cửa.
Hít thở không khí mới mẻ bên ngoài, tâm tình Cầu Mộ Quân vốn đang phiền muộn lập tức dâng cao. Bước chân không tự giác có chút nhẹ nhàng, lại luôn bị Tiểu Nhụy lôi kéo làm cho nàng đi chậm lại.
Dưới ánh nắng tươi sáng, hai con chim kêu càng lớn , Cầu Mộ Quân đi đến dưới lồng chim khiến chúng hoảng sợ.
“Hắc, không nghĩ tới quý phủ Đoàn tổng quản ngươi còn ẩn dấu đại mỹ nhân, nói mau nói mau, nàng là ai!”
Một thanh âm mềm mại truyền đến, Cầu Mộ Quân nghiêng đầu nhìn về phía thanh âm truyền đến, chỉ thấy Đoàn Chính Trung đang đi tới bên này, bên cạnh là một vị công tử môi hồng răng trắng. Công tử kia đang nhìn nàng chằm chằm, làm càn đánh giá nàng từ đầu đến chân.
“Nói mau, nàng là ai?” công tử kia thấp hơn nhiều so với Đoàn Chính Trung , lại kéo Đoàn Chính Trung đến trước mặt Cầu Mộ Quân.
Thần sắc Đoàn Chính Trung có chút không vui, nhìn nàng nói:“Ngươi sao lại ra ngoài ?”
“Ta không thể ra sao?” thần sắc Cầu Mộ Quân so với hắn lại càng không tốt.
Đoàn Chính Trung không nhìn nàng nữa, nói với Cận Nhi:“Dìu phu nhân trở về phòng đi.”
Cầu Mộ Quân còn không kịp nói gì, chợt nghe công tử bên cạnh hắn nói:“A? Nàng chính là phu nhân của ngươi, người không muốn làm phụ...... Không muốn tiến cung - tiểu thư Cầu gia?”
Đoàn Chính Trung không nói gì, công tử kia lập tức nhảy đến trước mặt Cầu Mộ Quân , vỗ mạnh bả vai của nàng nói:“Người có chí! Làm nữ nhân nên như vậy! Ta nói cho ngươi, tuy rằng Đoàn thái giám này không tốt, nhưng lão nhân kia so với hắn lại càng tệ hại, tính tình không tốt không nói, còn không cho ngươi tự do. Tuy rằng hai người các ngươi không thể sinh con, nhưng Đoàn thái giám so với lão nhân kia tuổi trẻ hơn, tính cách so với hắn cũng tốt hơn một chút, hơn nữa trọng yếu nhất là --”
Công tử dị thường hưng phấn mà nói:“Ở Đoàn phủ so với ở hoàng cung tự d