XtGem Forum catalog
Phu Quân Là Thái Giám Tổng Quản

Phu Quân Là Thái Giám Tổng Quản

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327112

Bình chọn: 9.00/10/711 lượt.

lại đột nhiên nhìn nàng cười, đưa tay khỏi mặt nước, trên tay lại là một con chim bồ câu vỗ cánh.

“A --” Cầu quân kêu sợ hãi một tiếng, từ trên tảng đá đứng dậy, không biết vì sao tay hắn vốn không có gì thò xuống nước, liền làm ra được một con bồ câu.

Thích Ngọc Lâm thả con chim ra, nó liền bay về phía nàng, đậu trên tảng đá nàng vừa mới ngồi. Cầu Mộ Quân kinh ngạc ôm lấy con chim bồ câu, rút ra tờ giấy buộc trên chân nó: ‘Tử sinh khiết thoát, Dữ tử thành thuyết. Chấp tử chi thủ, Dữ tử giai lão.’ (1)

Ngẩng đầu, Thích Ngọc Lâm đang đứng bên bờ suối nhìn nàng cười chân thành. Cầu Mộ Quân ngượng ngùng cười, cúi đầu.

Chim bồ câu bay nửa vòng giữa hai người rồi vút lên trời con, rất nhanh biến mất không thấy. Thích Ngọc Lâm đi đến trước mặt nàng, nhẹ nhàng ôm nàng.

Cầu Mộ Quân đẩy hắn ra, nhìn hắn nói:“Ngươi vẫn lừa người, không phải nói thấy cá sao? Ngươi đi bắt đi?” Thích Ngọc Lâm cười ha hả, đột nhiên hôn nhẹ lên môi nàng một chút, nói:“Ngươi thật đúng là!” Cầu Mộ Quân ngẩn ra, cuống quít cúi đầu xuống.

Thích Ngọc Lâm lại nghiêm túc, nhìn nàng thấp giọng nói:“Ta nói thấy cá, là lừa gạt nàng, nhưng câu vừa rồi, không phải lừa nàng.”

“Tử sinh khiết thoát, Dữ tử thành thuyết. Chấp tử chi thủ, Dữ tử giai lão. Mộ quân, tuổi trẻ lông bông nhiều năm như vậy, lại còn có thể gặp nàng, ông trời quả thật đã cho ta hạnh phúc vô cùng to lớn.”

Cầu Mộ Quân chậm rãi ngẩng đầu, thấy trên mặt hắn sự chân thành trước nay chưa có.

Thích Ngọc Lâm ôm nàng vào lòng, nói:“Mộ Quân, bốn mươi năm sau, năm mươi năm sau, chờ đến lúc tóc chúng ta đã trắng xoá , chúng ta lại lên núi thả bồ câu đưa thư, được không?”

“Được.” Cầu Mộ Quân ở trong lòng hắn nhẹ nhàng đáp. Thích Ngọc Lâm cười vui sướng, ôm lấy nàng càng chặt.

Từ bên thác nước đi ra, Thích Ngọc Lâm liền nắm tay nàng đi nơi nổi danh nhất Nhạn Lai sơn - Tử Vi lâm, xa xa chỉ thấy tràn ngập sắc hồng, dường như sẽ có Tử Vi tiên tử bất ngờ từ hương hoa bay ra.

Trong lòng Cầu Mộ Quân vô cùng phòng bị, nhưng vừa thấy cả vùng núi đồi được bao phủ bởi Tử Vi hoa, tâm tình không tự giác liền thả lỏng, trên mặt lộ ra nụ cười vui vẻ thực sự đã lâu không có.

Nhìn rừng hoa Tử Vi, liền muốn xuống núi, trên đường xuống núi, Cầu Mộ Quân đột nhiên dừng bước, chỉ vào một con đường khác nói:“Chỗ kia đi đâu ngươi biết không?”

Thích Ngọc Lâm nói:“Đó là đường đến Tương Tư nhai , trước kia ta từng đưa Vi Vi đến đó.” Nhìn rừng hoa Tử Vi, liền muốn xuống núi, trên đường xuống núi, Cầu Mộ Quân đột nhiên dừng bước, chỉ vào một con đường khác nói:“Chỗ kia đi đâu ngươi biết không?”

Thích Ngọc Lâm nói:“Đó là đường đến Tương Tư nhai , trước kia ta từng đưa Vi Vi đến đó.”

Cầu Mộ Quân nghe được hai chữ “Tương tư”, liền cảm thấy chỗ đó hẳn là một nơi rất đẹp, nói:“Bây giờ chúng ta qua đó được không?”

“Được.” Thích Ngọc Lâm nắm tay nàng nói:“Ta đưa nàng đi.”

Tương Tư nhai cũng không xa, chỉ đi khoảng nửa canh giờ là đến, Cầu Mộ Quân cũng thấy được vách núi có tên xinh đẹp kia.

Hai người đứng ở bên vách núi, nhìn xuống cảnh tượng mờ ảo dưới chân núi, Thích Ngọc Lâm nói:“Nàng có biết nơi này vì sao gọi là Tương Tư nhai không?”

Cầu Mộ Quân thấy còn có nguyên nhân, liền lập tức hỏi:“Vì sao?”

Thích Ngọc Lâm nói:“Thật lâu trước kia, có một tiểu thư nhà Huyện thái gia, yêu một công tử trong thành. Nhưng vị công tử kia lại chưa bao giờ thèm nhìn nàng lấy một cái, nàng ngày đêm đau lòng, lại không dám nói ra tình cảm trong lòng, chỉ chờ đợi ông trời có thể cho nàng cùng vị kia công tử một tia duyên phận. Nhưng ông trời vẫn không nghe được cầu xin của nàng. Sau đó, Huyện thái gia đính thân cho vị tiểu thư đó, hôn kỳ gần đến, cửa hàng tơ lụa trong thành đưa tơ lụa dùng cho lúc xuất giá đến cho tiểu thư chọn. Tiểu thư mở tơ lụa ra, nhưng lại thấy bên trong có một câu thơ: ‘Kiếp 9ftrước chưa 1có duyên, 0chờ kiếp 6sau như nguyện.’ Đúng là bút tích của vị công tử kia, tiểu thư sau khi nghe ngóng, mới biết được tơ lụa này đúng là nhà vị kia công tử kia đưa tới. Tiểu thư kia vui sướng vạn phần, lập tức tìm lý do xin cha mẹ lui việc hôn nhân, chờ công tử kia tới cầu thân, nhưng là một ngày lại một ngày, một tháng lại một tháng, vị kia công tử vẫn không tới cầu hôn, cũng không đưa tin đến cho nàng nữa.

Sau đó, công tử kia lại thành thân cùng một vị tiểu thư nhà bán tơ lụa lớn hơn, tiểu thư nhà Huyện thái gia bi thống vạn phần, lại nghĩ chắc chắn là vị công tử kia vì phát triển gia nghiệp, miễn cưỡng mình thành thân cùng người khác. Tiểu thư quyết định tiếp tục chờ vị công tử kia, vẫn không gả, một năm lại một năm, thủy chung với nguyện vọng trong đáy lòng. Sau công tử kia có con, sau đó thê tử của hắn lại bệnh mà qua đời, tiểu thư nghĩ cuối cùng hắn có thể lấy mình, nhưng công tử kia lại cưới người khác. Tiểu thư lại đau lòng thêm một lần nữa, lại vẫn tin công tử kia yêu mình, nàng vẫn luôn giữ gìn câu thơ kia, vẫn chờ, đến tận lúc qua tuổi năm mươi.

Có một năm, tiểu thư đi du xuân, tới trên núi Nhạn Lai này, lúc đó nơi này còn chưa gọi là “Tương Tư nhai”, ở đây nàng ngoài ý muốn gặp được vị công tử nàng