
ta, người trao tặng ta những điều tinh khiết nhất nhưng ta lại vô dụng, bất lực, đến tận hôm nay ta vẫn chưa từng cứu người được lần nào.
… Dù nàng không thương ta, nhưng… phải nhớ ta!
Làm sao có thể không nhớ chàng?
Sao có thể không nhớ chàng?
Ai đó nói… Ai đó hãy nói cho chàng biết…
Cuối cùng, không còn khí lực, không còn chống đỡ được nữa, Phượng Âm ngã sấp xuống, khuôn mặt chạm vào mặt đất sũng nước ẩm ướt lạnh lẽo, nàng cứ nằm trên đất, tay che mặt, khóc thương thảm thiết.
“Ta thích chàng…” Nàng nỉ non giữa tiếng khóc.
“Ta có thích chàng!” “Ta thích chàng…” Nàng nức nở khóc.
“Ta có thích chàng mà!”
Cuối cùng cũng đã nói ra nhưng người ấy lại chẳng còn nghe được nữa.
Hàng vạn năm qua, Phượng Âm vẫn giống tiểu cô nương năm đó, cuộn tròn mình lại, khóc gào. Trên chín tầng trời, sấm vang chớp giật. Phượng Âm không phát hiện, phía sau mình, một đôi cánh vàng đang dần hiện ra.
Giây phút đôi cánh bung xòe hoàn toàn, một cột sáng đâm vọt lên cao tỏa sáng bốn phương.
Trên Thiên Đình, đám tiểu bá vương Ti Mệnh Tinh Quân Quán Thanh U đang vùi đầu vào bàn mạt chược, đột nhiên nhìn thấy phía sau Đại Miêu Nguyên Quân, một cột sáng chọc thẳng lên, Giản Hề Thiên Quân đang ngồi đối diện Đại Miêu sợ tới mức ngã lăn xuống ghế.
“Chậc, đồ nhát gan!” Diệp Tiếu ném bài ra, hỏi Ti Mệnh Tinh Quân đang bấm độn tính toán: “Nhân gian đã xảy ra chuyện gì vậy? Có vui không? Nếu náo nhiệt thì chúng ta chắc phải đi một chuyến thôi.”
Quán Thanh U cau mày, dừng lại một lúc rồi thở dài: “Phượng Âm lịch kiếp thành công rồi!”
Lời vừa nói xong, tất cả mọi người có mặt đều ngẩn cả người. Một lát sau, Giản Hề Thiên Quân vừa mới té ghế lại hôn đất lần nữa.
Bà cô ơi! Vậy là Phượng Âm thượng tiên đã thành thần!!
Về chuyện Phượng Âm lịch kiếp thành thần, Thiên Đình đã truyền tai nhau rất nhiều giai thoại. Dù sao trong vạn năm qua, mọi người đã chẳng dám ôm kỳ vọng nàng có thể thành thần được nữa, còn đương sự đối với chuyện thành thần của mình lại không hề đề cập tới, vì thế nhất thời ai nấy đều nhao nhao cả lên.
Có người nói, Phượng Âm cùng Dạ Tịch trải qua tình kiếp, vì cả hai người đều bị lạc vào Linh Hư ảo cảnh.
Mặt khác lại có người nói, Phượng Âm là cùng chính người bên trong Linh Hư ảo cảnh trải qua tình kiếp, bởi vì lúc nàng thoát ra, trong lòng vẫn ôm rịt một thanh kiếm.
Đối với lời đồn, đám người Diệp Tiếu lại tin vào vế sau hơn.
Hôm ấy, khi hào quang chọc thủng Cửu Tiêu, mấy người Diệp Tiếu liền vội vàng chạy tới hạ giới. Lúc họ đuổi tới nơi, nhân gian mưa như trút nước, còn Phượng Âm vẫn nằm bất động trên đất, ôm một thanh kiếm không chịu buông tay. Nước mưa hòa cùng bùn đất nhuộm ướt toàn thân nàng, mưa rơi trên khuôn mặt trắng bệch của nàng khiến người ta không phân biệt được đâu là nước mưa, đâu là nước mắt. Nàng nằm trong màn sương mù thì thào tên ai đó, rồi cứ thế nức nở nghẹn ngào, Diệp Tiếu rảo bước nhanh tới nâng nàng dậy: “Phượng Nhi! Phượng Nhi!”
“Cứu chàng… cứu chàng…”
Nàng đang hôn mê, sao còn biết được chuyện gì. Chỉ liên tục khóc than khiến mọi người đều chẳng biết làm thế nào cho phải. Quán Thanh U nhìn tình cảnh này mà buông một tiếng thở dài: “Các ngươi trước cứ đưa nàng ta về dưỡng thương đi, Dạ Tịch Nguyên Quân còn ở trong ảo cảnh, ta với Giản Hề sẽ đưa hắn ra.”
Nói xong thì kéo theo Giản Hề tiến vào. Diệp Tiếu liếc mắt nhìn Đại Miêu rồi triệu tập tọa kỵ, đặt Phượng Âm lên trên rồi đưa người về Thiếu Hoàng Cung.
Phượng Âm dưỡng thương vài ngày trong Thiếu Hoàng Cung, mấy ngày sau, nàng mơ màng tỉnh dậy từ giấc ngủ. Trong mấy ngày này, đám người Diệp Tiếu thay phiên trông nom, Phượng Âm vẫn cứ mê man li bì, im lặng say ngủ.
“Chỉ là lịch kiếp thôi mà, sao lại ngủ lâu thế?” Canh giữ mấy ngày, Giản Hề đã hơi nôn nóng, Diệp Tiếu ngồi bên cạnh Phượng Âm, chải vuốt mái tóc đen tuyền của nàng, chậm rãi nói: “Để nàng ngủ thêm đi, nàng có thể… cũng chỉ có thể gặp được hắn ở trong mộng. Đến khi nàng tỉnh sẽ lại chẳng nhìn thấy được nữa.”
Lời đã nói xong, ai nấy đều im lặng khác thường. Còn người vẫn mơ màng ngủ thì từ từ rơi lệ bên khóe mắt.
Diệp Tiếu nhìn nàng, dùng tay áo ân cần lau khô nước mắt cho nàng rồi cúi đầu bám vào tai nàng nói khẽ: “Dạ Tịch đã trở lại, ở Trường Hằng Sơn, ngươi còn không chịu tỉnh?”
Người nằm đó vẫn không có động tĩnh gì, Diệp Tiếu chỉ biết lắc đầu, đứng dậy, gọi mọi người ra ngoài.
Chờ tất cả đã rời khỏi đại điện, người nằm trên giường mới chậm rãi mở mắt.
Trong đôi mắt nàng vẫn còn lấp lánh nước, trên mình khoác một bộ quần áo ngủ trắng tinh, một tay vẫn nắm chặt thanh trường kiếm, lao mình ra khỏi cửa.
Nàng chưa bao giờ vội vàng đến vậy, chưa bao giờ hốt hoảng đến vậy, thậm chí ngay cả giày còn chẳng kịp đi, cứ chân trần xông ra.
Đêm đó ánh trăng sáng ngời, nàng ôm trường kiếm nương theo bóng trăng, ngự gió băng băng qua nửa vòng thiên cung. Trên đường chạy, ý nghĩ trống rỗng, chỉ biết là phải chạy về phía trước, nhanh hơn, nhanh hơn chút nữa.
Nàng đi suốt đêm, khi gần hừng đông nàng mới tới được Trường Hằng Sơn, vượt qua khoảng sân bên ngoài phòng ngủ của Dạ