Disneyland 1972 Love the old s
Phù Sinh Mộng Tiếu Vong Thư

Phù Sinh Mộng Tiếu Vong Thư

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323270

Bình chọn: 10.00/10/327 lượt.

đau đớn, nàng bỗng nghe thấy trên trần có tiếng động, vừa mở mắt ngẩng đầu đã bắt gặp Dạ Tịch đang vắt vẻo trên xà ngang. (ngất luôn!)

Hắn mặc lam bào bạch sam, tay cầm trường kiếm, ánh mắt âm trầm bất định chòng chọc nhìn nàng. (như film kinh dị dzầy trời)

Nàng lúc này nhìn rất mỏng manh, toàn thân dập dờn tầng sáng xanh giống như đang bị đốt cháy, khói thoảng lượn lờ dấy lên, tụ lại, rồi chậm rãi xoay tròn trốn vào Kết hồn đăng.

Dạ Tịch lẳng lặng nhìn nàng nhưng ánh nhìn lại như ảo như thực. Phượng Âm nằm đó nhếch khóe miệng, giọng nói yếu ớt vẫn mang theo khẩu khí hống hách ngày thường: “Gì đấy, Dạ Tịch Nguyên quân cũng học đòi làm đầu trộm đuôi cướp đấy à?”

“Bản quân chỉ tạt qua thăm nàng một chút,” lãnh đạm nói xong lại nở nụ cười khó dò: “Xem ra, tới không đúng lúc rồi.”

“Sao lại nói thế…” Phượng Âm cười thành tiếng: “Chỗ này của ta tới khi nào chẳng đúng lúc.”

“Nếu ta đến mà thấy chuyện không vui tất nhiên là không đúng lúc,” Dạ Tịch xoay người nhảy khỏi xà ngang, đoạn thờ ơ tiến tới, tay vung lên vẽ nên kết giới, rồi cầm lấy Kết hồn đăng đang lửng lơ giữa không.

Phượng Âm hóa đá luôn, nàng cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng lại không biết không ổn từ lúc nào, rồi bắt đầu thế nào. Đối phương vẫn còn ôm nàng, thủ thỉ thù thì bên tai nàng như những ái nhân thân mật nhất, kể lể xong hành tung ba ngày qua, cuối cùng hắn vuốt ve mái tóc đen mượt của nàng rồi thở sượt nói với nàng: “Ta và Bích Hoa không phải như nàng tưởng đâu, một thời gian sau nàng sẽ rõ, ta… ta thật lòng thích nàng.”

Nghe thế, đến cả Kết hồn đăng trong tay nàng cũng cả kinh mà lộn nhào xuống, Phượng Âm nhanh tay tránh khỏi vòng tay của Dạ Tịch, chụp được Kết hồn đăng. Nhưng dưới chân lại bị hẫng nên ngã ra ngoài.

“Ta đã bảo nàng rồi,” phía sau có người thoắt cái đã ôm được eo nàng kéo trở lại, ngữ điệu yêu chiều, “sao cứ bất cẩn thế.”

“Dạ Tịch…” nàng nhíu mày: “Ngài không phải đã hiểu lầm gì rồi chứ?”

Đang ôm nàng, Dạ Tịch khó hiểu nhăn mặt: “Hiểu lầm cái gì?”

“Ta đã có người trong lòng,” nàng đẩy tay hắn ra, đứng dậy, lui từng bước, đáy mắt lại đầy kiên định quyết tuyệt, mang theo thần sắc đề phòng nhìn hắn: “Ta với Nguyên quân, bất quá chỉ có quan hệ bằng hữu tốt mà thôi.”

Dạ Tịch thoắt chốc lạnh mặt, hắn lẳng lặng nhìn nàng, ánh mắt sắc bén như dao, muốn xé toạc, xuyên qua, giày xéo và bóp nát nàng.

Ánh mắt khiến Phượng Âm run rẩy, hồi lâu mới nghe hắn cười lạnh lẽo: “Nói thích ta trước là nàng, bây giờ nói hiểu lầm cũng là nàng.”

“Phượng Âm,” hắn đứng dậy, phủi phủi vạt áo: “Nàng hãy nói thật cho ta biết, lời nào là thật, lời nào là giả?”

“Ta chưa từng nói thích ngài.” Phượng Âm ngẩn người: “Ta có nói lúc nào?”

“Đúng,” Dạ Tịch đi đến trước mặt nàng, cúi đầu nhìn nàng nhưng trong mắt chỉ toàn hàn ý: “Nàng chưa từng nói, vậy ta cũng không cần thích nàng. Ta không thích nàng, tất nhiên cũng sẽ không tặng đồ cho nàng.”

Nói xong, hắn hất tay, Phượng Âm hoảng hốt kêu lên, giữa lúc không đề phòng, Kết hồn đăng đã bị đoạt mất.

“Đèn đẹp thật!” Dạ Tịch cầm Kết hồn đăng, chậc chậc tán thưởng: “Đưa cho Bích Hoa chắc nàng sẽ thích lắm.”

“Đừng làm bậy!” Phượng Âm nghiêm mặt, nhìn theo động tác của Dạ Tịch, dỗ dành hắn: “Trả đèn lại cho ta.”

“Trả lại cho nàng? Vì sao?” Dạ Tịch hơi nghiêng đầu, nhướn mày lộ ra ý cười khiêu khích: “Từ trước đến nay ta chỉ làm việc ta thích, nàng dựa vào đâu muốn ta trả lại cho nàng?”

“Đây là thứ vô cùng quan trọng với ta.” Âm thanh khô khốc, Phượng Âm khó nhọc mở lời, Dạ Tịch lại vẫn nhướn mày nhưng không truy hỏi ngọn nguồn nữa.

Thật ra hắn đã biết, có rất nhiều chuyện hắn không nên hỏi.

Hắn nên tin vào suy nghĩ của mình, rằng nàng chỉ vì bất đắc dĩ mà lừa gạt để lấy được sự tin tưởng của hắn, rồi bịa đặt ra những lời nói dối để đùa vui thôi.

Đáng tiếc hắn chưa bao giờ có thể lừa mình dối người. .

Vì thế hắn chỉ có thể đặt hàng loạt những câu hỏi: “Hử? Vì sao lại quan trọng? Vì ai mà quan trọng?”

Vì ai chứ, đã cầu hắn, lừa hắn, lại hao tổn biết bao linh lực, nếu chẳng phải xót lòng bởi ánh mắt khẩn cầu này, hắn cần chi một ngọn đăng nhỏ nhoi.

Ánh mắt ấy, tư thái nhún nhường ấy đã khiến hắn thậm chí rơi vào hoài nghi thật giả.

Hắn không biết đêm đó khi hắn ôm nàng vào lòng, câu nói ‘Dạ Tịch ta thích chàng’ là thật hay giả; hắn đã chẳng thể phân rõ những ngọt ngào ôn nhu khi bên nhau là ảo hay thực.

Hắn cứ đứng đó, lặng lẽ chờ đợi câu trả lời của nàng.

“Đây là Kết hồn đăng.” Nàng rũ mắt như đang hồi tưởng chuyện xưa: “Ta đã từng phải lòng một người, người đã chết, ta muốn cứu người sống lại.”

“Vậy sao…” Dạ Tịch gật đầu rồi bật cười, hắn cười đến sảng khoái, ánh nhìn lại sáng trong đến lạ nhưng chẳng biết tại sao, Phượng Âm lại cảm thấy, ngay sau đó hắn có thể sẽ khóc.

“Nhưng, liên quan gì đến ta?” Thản nhiên nói xong, Dạ Tịch xoay người mang theo đèn rời khỏi. Nhìn bóng lưng hắn, Phượng Âm vô cảm nói: “Dạ Tịch, để đèn lại!”

“Ta cũng có một người yêu mến,” cầm đèn, Dạ Tịch cười khẽ: “Ta muốn đem tất cả những điều tốt đẹp nhất trên đời này cho nàng, tặng nàng thứ hoàn hảo nhất. Đèn này