XtGem Forum catalog
Phù Sinh Mộng Tiếu Vong Thư

Phù Sinh Mộng Tiếu Vong Thư

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323260

Bình chọn: 9.5.00/10/326 lượt.

đẹp, rất đẹp…”

Còn chưa nói xong, phía sau hắn bỗng một trận gió mạnh thốc qua, Dạ Tịch rút kiếm ra nửa chừng thì thấy Phượng Âm hai tay nắm chặt kiếm.

Hắn chưa từng thấy nàng thế này bao giờ, lạnh lẽo, sắc sảo như thanh bảo kiếm vừa được rút khỏi vỏ, hừng hực sát ý.

Kiếm họ chạm nhau, Dạ Tịch một tay cầm đèn, một tay cầm kiếm, nhìn sâu vào mắt nàng: “Lui ra, nàng vừa hao tổn linh lực, ta không muốn làm nàng bị thương.”

“Trả đèn cho ta!”

“Dựa vào cái gì?” Dạ Tịch nhếch môi đầy vẻ trào phúng mà Phượng Âm không sao hiểu được: “Tạo ra nó là Tử Hà trúc mà ta dốc lòng gieo trồng, là da Chỉ Linh thú ta không ngủ không ngủ trấn thủ mấy tháng trời ở Hồng Hoang mới bắt được. Nàng dựa vào đâu muốn ta trả lại cho nàng?

“Biết gì không, Phượng Âm,” Dạ Tịch áp mặt lại gần, nhìn xoáy vào mắt nàng chậm rãi nói: “Kỳ thật ngay từ đầu, ta cũng chỉ muốn mượn tay nàng làm ra nó thôi. Bích Hoa muốn thứ này, ta đành phải hao tâm tổn trí có được nó. Cũng như…”

Hắn nghĩ, hắn đúng là kẻ ngốc nhất đời.

Hắn nghĩ, hắn kiêu ngạo tới cực điểm nhưng lại yếu đuối tới cực điểm.

Tình cảm của hắn người khác không cần, vậy cho dù là giả, cho dù là con dao hai lưỡi làm tổn thương người ba phần mà tổn hại mình bảy phần, hắn vẫn phải đâm một nhát cho cả hai.

Người không quan tâm đến ta, ta cũng khinh thường giả ý của người.

So ra, là ai đau đớn hơn ai?!

Phượng Âm lảo đảo gượng đứng lên, nàng không biết mình đang nghĩ gì, đầu óc chỉ ầm ầm vọng lại nhiều thứ âm thanh.

Nàng run rẩy cầm lên thanh kiếm vừa bị đánh bay, chỉ có một câu nói càng lúc càng rõ ràng.

Không nên, thật không nên!

Vì sao tim đập nhanh vậy, vì sao lại đau xé lòng vậy? Biết rõ lời người ấy nói là đúng, vì sao lại vẫn khó chấp nhận vậy, cứ cố phủ định nhận thức của chính mình.

Nhưng nhận thức của mình, ấy là gì?

Là nụ hôn của hắn trước khi rời khỏi Hồng Hoang, hay vòng ôm nhuốm đầy phong trần mệt mỏi khi hắn quay về?

Phượng Âm nhắm mắt lại, hít sâu mấy hơi sau đó lại nhấc kiếm lao tới. Kiếm chạm kiếm, bắn ra những tia chớp lòe lòe, sắc mặt nàng ngày càng tái nhợt nhưng vẫn bất chấp lời can ngăn của hắn, cố ý hết lần này tới lần khác nhấc kiếm.

Đâm ngang, chém thẳng, nghiêng thân, đợt sau nối tiếp đợt trước. Đối phương căn bản vẫn không đổi tốc độ, khoan thai theo từng động tác của nàng, hoàn mỹ làm tốt mỗi lần phòng ngự. Nàng lần lượt bị đánh văng, lại tiếp tục đứng lên, Dạ Tịch lặng lẽ nhìn nàng không biết tự lượng sức xông về trước.

Hắn không dùng toàn lực, nàng cũng không gọi giúp đỡ, song phương đều để lại đường lui cho nhau, trái lại càng chẳng rõ tình cảm dây dưa trong đó là thế nào.

Từng lần một, cuối cùng, Phượng Âm cũng ngã xuống đất mà không còn gượng dậy được nữa. Nàng ngã sấp trên đất đến cả một ngón tay cũng không động đậy nổi. Nàng biết, mình không bị thương nặng, nhưng cảm giác hoàn toàn cạn kiệt thể lực xâm chiếm từng tế bào trong người nàng. Nàng muốn kiên trì thêm nhưng sao chẳng giữ nổi.

Dạ Tịch vẫn lặng ngắt nhìn nàng trong khi cảm nhận được có một cơn đau nhói đang phá vỡ tâm can hắn. Hắn nhìn người đang quỳ rạp trên đất không nhúc nhích, không nhịn được nụ cười giễu cợt, xoay người bỏ đi.

“Nhưng những thứ của nàng, ngoài Kết hồn đăng ra, chẳng thứ nào có giá trị với ta.” Dạ Tịch bật cười khẽ: “Ái nhân trong lòng ta thích nó, nên ta mới phải chờ đợi bấy lâu, vì vậy nó có giá trị vô cùng. Chỗ của nàng ngoài nó ra, ta chẳng hứng thú với thứ gì khác.”

Nói xong, hắn cầm đèn bỏ đi.

Ra khỏi Thiếu Hoàng Cung, giữa trời quang một tia chớp cắt qua. Dạ Tịch ngẩng đầu nhìn bầu trời chợt sáng lòe mà cảm thán: “Làm hay lắm, rất tốt!”

Nếu không, hắn phỏng chừng vẫn còn ngây ngốc nghĩ cô nương ấy thích hắn.

Nếu không, hắn phỏng chừng vẫn còn mộng mơ, buông bỏ kế hoạch trăm cay nghìn đắng lập nên.

Hay!

Rất hay! Hắn cả đời tính kế người, cuối cùng lại bị người tính kế.

Hắn vậy mà đơn thuần, người ta nói một câu thích hắn, hắn đã thật bụng nghĩ nàng thích hắn. Vì thế nguyện ý dốc lòng vun trồng Tử Hà trúc trăm năm cho nàng, nguyện ý hao hết tâm lực xới tung Hồng Hoang để đem về cho nàng thứ nàng muốn.

Một bài học này cũng đáng giá!

Hắn đứng trước Thiếu Hoàng Cung nheo mắt cười, sau đó xách theo Kết hồn đăng, từng bước một rời xa cửa cung tráng lệ. Kết hồn đăng bị Dạ Tịch gióng trống khua chiêng tặng cho Bích Hoa.

Lễ vật quý giá nhường ấy, Bích Hoa hoan hỉ đốt lên vài hôm ở đại sảnh.

“Tặng cho Bích Hoa thì càng dễ dàng…” Đập đập cây quạt vào lòng bàn tay, Diệp Tiếu cười gian xảo, “Bích Hoa ngốc nghếch kia, chúng ta có lừa gạt vài cái đèn từ chỗ nàng cũng dễ như trở bàn tay, nhỉ?” Dứt lời, Diệp Tiếu nghe thấy nam tử bên cạnh ho nhẹ một tiếng, nhắc nhở: “Không được làm bậy với tiên hữu!”

“Ờ, biết rồi!” Diệp Tiếu gật đầu, tiếp theo là phân tích cho Phượng Âm đang nằm trên giường, “Hiện chuyện quan trọng nhất đối với chúng ta là lấy được bản thể của Thanh Hòa ra khỏi Hồng Hoang, chờ Kết hồn đăng kết xong hồn, chúng ta có thể hợp nhất cả hai được rồi.”

“…” Phượng Âm trước vấn đề trọng yếu này chỉ hỏi được một câu, “Sao ta nghe cứ kỳ kỳ thế nào ấy?