Old school Easter eggs.
Phù Sinh Mộng Tiếu Vong Thư

Phù Sinh Mộng Tiếu Vong Thư

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323194

Bình chọn: 7.5.00/10/319 lượt.

nghĩ ta như thế?”

Dạ Tịch không trả lời, hắn nghe nàng nói mà vẻ mặt tối sầm. Đáng tiếc Phượng Âm không nhìn hắn, bằng không nàng sẽ biết, người trước mặt này đang chờ nghe nàng nói, chờ lời giải thích của nàng.

Nàng vẫn cúi đầu, vẻ cam chịu thản nhiên thừa nhận “Cũng đúng, ngài nghĩ sao thì là vậy đi, đều đúng cả. Nhưng ta chưa từng có lỗi với ngài, đúng không?” Phượng Âm ngẩng đầu lên, trên mặt vẫn treo nụ cười tự nhiên, tay giơ lên vén tóc ra sau tai, động tác này mang lại cho nàng thêm dũng khí, để nàng có thể nhìn thẳng vào hắn, “Mỗi lần đều là ta trao đổi với ngài, đúng không?”

“Phải”, nghe thế, ngữ điệu của Dạ Tịch thấp thoáng ý cười, nhưng âm thanh lại mất đi cái ấm áp ngược lại tăng thêm phần mỉa mai, nghe vào càng khiến người khiếp sợ, “Là trao đổi giữa ta và nàng, vậy bây giờ nàng lại muốn trao đổi cái gì?

“Nhưng cần tốt bụng nhắc nhở một chút.” Dạ Tịch nhướn mày, “Phượng Âm Đế quân, trước mắt, ta không có gì muốn trao đổi với nàng, bảng giá không đủ, ta vị tất giúp nàng.”

“Hoàng kim, trân châu, còn có các loại tiên thảo linh dược.” Phượng Âm thản nhiên mở miệng, biết rõ không làm hắn động tâm được nhưng vẫn ra giá. Dạ Tịch xoay người sang chỗ khác, ngồi xuống, rót cho mình một ly trà: “Tiếp tục.”

“Tất cả cung điện biệt uyển dưới danh nghĩa của Phượng tộc ta. Đương nhiên, kể cả tỳ nữ.”

“Ồ? Mấy thứ này ta cũng không thiếu.” Dạ Tịch xoay xoay chung trà khiến lá trà xoáy vần, nét mặt hắn lại xa xôi vạn dặm. Phượng Âm mím môi, như đang hạ một quyết định hết sức lớn lao, sau cuối thì cười chua xót: “Vậy đi, ngôi vị Đế quân Phượng tộc thì thế nào?”

Dạ Tịch sửng sốt một chút, trà trong miệng rõ ràng thơm ngon lại chẳng hiểu vì sao trở nên đắng chát, đắng đến tận cõi lòng.

Một lát sau, hắn ngẩng đầu nhìn nàng, cười khổ: “Hắn quan trọng vậy sao?”

Hồi lâu không thấy trả lời, có lẽ nàng còn đang nghiêm túc suy nghĩ làm sao để trả lời câu hỏi này. Dạ Tịch bèn nở nụ cười, chậm rãi nói: “Nhưng cũng như Đế quân có người quan trọng, ta cũng có người quan trọng. Hơn nữa con người ta rất ích kỷ, khi ta đã nhìn về ai thì chỉ thấy người đó. Đế quân nếu không ra được cái giá thích hợp, ta sẽ không rời khỏi ái nhân của ta nửa bước, Đế quân vẫn nên trở về đi thôi, chờ nàng có thể nghĩ ra được cái giá làm cho ta thấy hứng thú thì hãy lại đến.”

Rõ ràng là đang rất tốt, rõ ràng là khoảng cách xa xôi, làm thế nào lại đi đến bước đường không thể quay đầu thế này?

Những lời nói sắc nhọn như lưỡi dao đâm xuyên vào lòng Phượng Âm.

Toàn thân không ngừng lảo đảo, cảm giác ấy ngay cả chính nàng cũng thấy quái lạ.

Nàng ngây ra nhìn khuôn mặt ấy, sao lại xa đến thế, lần đầu tiên nàng mới biết hóa ra, khoảng cách giữa họ là thăm thẳm vô cùng.

Đối phương thấy nàng không đáp lại thì lập tức bỏ đi. Hắn không đuổi nàng, trước động tác cự tuyệt trong im lặng của hắn nàng đã hiểu ra sự chối từ dứt khoát. Phượng Âm không biết mình phải đi đâu, cứ ngơ ngác đứng đó thầm lặng chờ đợi.

Quá trình chờ đợi nói ra rất đơn giản, bởi vì nàng không tự hỏi, nàng chỉ đứng yên, không suy nghĩ gì, thế là được rồi.

Nàng không biết vì sao lại quật cường và tin tưởng rằng, mình chỉ cần đứng ở đây, hắn sẽ lo lắng.

Giống như dĩ vãng, giống những lần cự tuyệt trước đây. Hắn chưa từng thắng được nàng.

Nàng cứ đánh cuộc, hắn không theo, vì thế chỉ có thể thua, và thua.

Thua đến phòng tuyến cuối cùng, còn nàng lại như người bị bịt mắt, mù quáng đi về phía trước.

Có thích hắn không?

Không thích.

Vậy sao lại đau lòng?

Vì hắn.

Nhưng ‘hắn’ đó không phải là tên nam nhân lạnh lùng ích kỷ, đối nhân xử thế ơ hờ từ xương tủy, mà là thiếu niên trông coi Hồng Hoang khô cằn vẫn có thể cười rạng rỡ với một con gà rừng nhỏ nhoi. Tình yêu của nàng không yên bình nhưng lại không thể tiêu diệt, chỉ có thể tìm một nơi để ký gửi, như việc nàng thích hắn.

Ấy nhưng theo thời gian trôi, kinh nghiệm và chiến thắng càng dày thì tình cảm càng nhạt, khiến cho trái tim Phượng Âm nguội lạnh dần.

Cũng giống như một đứa trẻ bị người ta chối bỏ – nhìn ngắm ánh sao lấp ló nơi phương xa, nàng mỉm cười để che dấu cõi lòng thê lương. Nỗi sợ hãi do tính cách ngang ngạnh trước đây mà bị chỉnh cho thảm hại đang từ từ khuếch tán trong lòng.

Nàng không phát hiện bàn tay mình đang siết chặt như phàm nhân đang chống chọi với giá lạnh, mà một tiên nhân như nàng lẽ ra không thể bị những thay đổi bên ngoài tác động. Thế mà nàng vẫn thấy lạnh mà không biết vì sao.

Vầng dương đang thong thả nhô lên phía sau nàng, những tia sáng đầu tiên chậm rãi lấn tới, trong sát na chạm vào chân nàng đã mang đến không phải là hơi ấm, mà lại là cái lạnh như cả người vừa bị rơi xuống sông băng. Mọi động tác của Phượng Âm đều cứng ngắc rồi lại qua rất lâu nữa, tiếng gà gáy vang vọng, tiên hầu lục tục đi tới đi lui bên cạnh nàng. Qua màn trướng mỏng có thể lờ mờ thấy được bóng dáng ai kia. Cũng giống hôm qua, hắn giơ tay để các tiên thị hầu hạ, đến khi chỉnh trang rồi hắn mới đi ra.

Vẫn phục trang hôm qua nhưng hẳn vì muốn lập tức đi đón tân nương, hắn trưng lên nụ cười ôn nhu rạng rỡ.

Phượng Âm n