
“Buông ra!”
Cái chuyện mất mặt này đó mà, tự tìm tới cửa để nhờ người ta chỉnh người, kết quả lại bị chỉnh ngược lại đang bị hắn lôi ra làm trò cười trước mặt nhiều người thế này thật mất mặt! Mất mặt quá đi!
Nghe tiếng người bên trong, chớp mắt Thái Uyên sực nhớ đến mình vừa gây ra chuyện gì bèn không nói không rằng xoay người chạy mất dạng.
Hôm sau hắn lại tới cửa, Phượng Âm vẫn không chịu gặp hắn, hắn suy suy tính tính, liên tiếp tới cửa bảy ngày, cuối cùng cũng hiểu lần này nàng nói thật rồi. Hắn muốn gặp nàng thì phải có thư chứng nhận của Bách Lý Quân Hoa, nếu trước kia hắn không gây chuyện với Diệp Tiếu thì đừng nói một bức thư, với quan hệ giữa hắn và Bách Lý thì một trăm bức cũng chẳng thành vấn đề, còn tự tay viết nữa kìa. Nhưng sau khi xảy ra chuyện với Diệp Tiếu thì…
Ờ thì dù rằng không quá nghiêm trọng, đa phần chỉ bị thương ngoài da hù người xíu thôi, cả thuốc giải hắn cũng trình ra rồi, nhưng… Đó là tâm can bảo bối của Bách Lý Quân Hoa đó, nên việc hắn muốn đem quân tới xét nhà phóng hỏa chặn đường hắn vài tháng nay, Thái Uyên hết sức là thấu hiểu.
Tuy nghe nói gần đây hắn đã được Diệp Tiếu can ngăn không cho đánh chết người nhưng muốn lấy được thư chứng nhận từ tay hắn thì coi bộ…
Còn khó hơn thử thách với Mặc Tử Dạ năm đó nữa kìa!
Chuyện này khiến Thái Uyên rất chi là khó xử. Nhưng con người hắn có một ưu điểm, chính là da mặt đủ dày, bởi thế không nhiều lời, vào nửa đêm, bản thân hắn tự múa bút thảo ra một bức thư chứng nhận, hôm sau đứng canh trước cửa Bồng Lai đảo.
Bồng Lai đảo đã hạ lệnh cấm với hắn nên chỉ vừa mới đến cửa đã bị ngăn lại, hắn không vào, chỉ ở bên ngoài đùa giỡn thủ vệ canh giữ Bồng Lai đảo. Đến hừng đông, Bách Lý Quân Hoa đích thân đưa phu nhân đi làm, hắn vọt tới, nắm tay Bách Lý Quân Hoa vồn vã nói: “Ái chà, Quân Hoa huynh, đã lâu không gặp, lại đây giúp đệ ký một chữ vào thư chứng nhận này đi!”
Vừa mới dứt lời, Bách Lý Quân Hoa vô cùng bình tĩnh đưa tay với vào trong áo, sau đó…
Một cây quạt bất ngờ được rút ra.
Cuồng phong cuốn phăng hắn ra xa mười mấy ngọn núi.
Trước tình huống này Thái Uyên cảm thấy cực độ bi phẫn. Nhưng hắn có một trái tim kiên cường, hôm sau lại tiếp tục bay…
Bay đi bay lại, cuối cùng Bách Lý Quân Hoa không thể nhịn được nữa, vào lần thứ 138 hắn đưa thiếp mời uống rượu tới, Bách Lý Quân Hoa cầm lấy xông vọt ra ngoài.
Khí thế rừng rực lao vào tửu quán, nắm cổ Thái Uyên lôi đi.
Hai người đánh đấm ngay ngoài đường.
Pháp thuật chẳng mảy may đụng đến, chỉ tay không giao đấu. Xung quanh người người vây lại xem, thấy hai nam tử anh tuấn đánh qua đánh lại bùn đất văng tứ tung.
Hai người đánh nửa ngày, thấm mệt rồi mới buông đối phương ra, hồng hộc ngồi nghỉ.
Hai người ngồi dưới đất thở dốc, Thái Uyên dùng mu bàn tay lau khô vết máu bên khóe miệng, đoạn bất mãn quát: “Rượu ngươi có uống không?”
“Ngươi mời?” Bách Lý Quân Hoa mắt còn chẳng buồn giương lên, lời nói thì cáu kỉnh.
“Vớ vẩn, lão tử đưa thiếp đương nhiên là lão tử mời.”
“Vậy thì đi.” Bách Lý Quân Hoa đứng lên, xoay người đi vào tửu lâu. Thái Uyên nhanh chân đuổi theo nói: “Này, ngươi xuống tay cũng độc thật.”
“Hừ, với ngươi còn nhẹ chán.” Bách Lý Quân Hoa quét mắt nhìn hắn rồi cười lạnh: “Nói thế nào nhỉ? Ta không chém chết ngươi là đang tích đức cho vợ ta đấy.”
“Vợ ngươi chẳng phải vẫn khỏe re đó thôi. Nếu không phải ta nghĩ đến ngươi thì lúc này mộ vợ ngươi đã xanh cỏ rồi đấy.”
“Ngươi còn dám nói?” Bách Lý Quân Hoa phẫn nộ hất tay.
Thái Uyên vội vàng đổi mặt, nghiêm chỉnh nói: “Thôi, là lỗi của ta, ta sai rồi, được chưa?”
“Nể mặt vợ ta, tha cho ngươi lần này.” Bách Lý Quân Hoa hừ lạnh quay đầu đi.
Thái Uyên cười lấy lòng: “Vậy… thư chứng nhận?”
Bách Lý Quân Hoa: “…”
Thật chỉ muốn đập hắn một trận…
Dù nói thế nào, khi thư chứng nhận của Bách Lý Quân Hoa tới tay, Thái Uyên đêm hôm chạy tới giao nộp cho Phượng Âm.
Thật ra Phượng Âm cũng cố nhịn không gặp Thái Uyên nên khi thư vừa đến, nàng đã vội cho người mở cửa. Kết quả là cửa đã mở…
Hả? Không có ai?!
Phượng Âm cố nén cơn giận, túm cổ gã thị hầu: “Người đâu?!”
Gã hoảng hốt nhìn sắc mặt Phượng Âm nhưng vẫn phải run rẩy trả lời: “Dạ… Ờ…Thần quân nói…Ngài ấy giận rồi…Ờ… Người phải tự đi tìm ngài ấy…”
“Chàng ở đâu?!” Phượng Âm nói chuyện như quát.
Gã thị hầu sắp khóc tới nơi rồi: “Không biết ạ… Thần quân nói người phải tự tìm…”
Tự! Tìm!
Chàng nghĩ mình đáng giá lắm hả?
Phượng Âm quay lại phòng, mang theo trường thương cưỡi gió bay đi.
Vừa đi không lâu bỗng thấy một mũi tên chỉ về phía trước, viết ‘Đường này’.
Phượng Âm: “…”
Rất ư là sỉ nhục chỉ số thông minh của nàng!
Vì thế Phượng Âm bất kể mệt mỏi đi theo hướng mũi tên, tới được một cánh rừng. Sau rừng có tiếng thác nước, nàng nhảy xuống, đang định dợm bước đi vào thì đột nhiên dừng lại.
Đẹp quá, cảnh tượng tươi đẹp như trong mộng vậy, khiến nàng chẳng muốn bước tiếp.
Nhưng bên trong lại vang lên tiếng lật sách hấp dẫn nàng, nàng hít một hơi thật sâu, dùng trường thương vén cành liễu rủ rồi bước vào, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy hắn.
Lúc ấy, trăng ngâm