
ông có việc gì cũng không thể trở lại, giống như mấy đời rồi chưa từng ăn
thịt, đối với việc dưỡng thai cũng không tốt.” Diệp Vũ nói đến, mặt đỏ
bừng, giơ tay đánh anh mấy cái nữa.
“Con ngoan cực kì, đúng không các con.” Tiêu Triệt dính lên bụng nghe động tĩnh, quả nhiên đứa bé duỗi chân.
Diệp Vũ nhéo anh một cái thật mạnh, ”Nhanh ngủ đi, ngày mai còn phải tham dự hôn lễ. Em mà tới muộn sẽ dùng bạo lực với anh.”
“Bà xã cứ dùng bạo lực thoải mái, anh mà phản kháng thì không phải là đàn ông.”
“Ngủ.” Diệp Vũ nghiến răng nghiến lợi.
Tiêu Triệt vui đùa ôm cô, “Ngủ, ngủ, anh đảm bảo sẽ ngủ ngoan. Em cho anh ôm ngủ, anh sẽ củng cố tình cảm với con thật tốt.”
Diệp Vũ cắn một cái lên cái tay đang ôm eo mình, “Không cho làm loạn nữa.”
“Anh đảm bảo không lộn xộn, bà xã yên tâm ngủ đi.”
Diệp Vũ ngáp một cái, hai mắt nhắm nghiền, rất nhanh chìm vào giấc ngủ.
Tiêu Triệt ôm cô, cẩn thận vuốt bụng cô, thỉnh thoảng mấy đứa trong bụng
cũng sẽ chuyển động như thể chào hỏi anh, loại cảm giác đó thật kỳ diệu, vừa vui vừa sợ.
Anh ấn một nụ hôn lên khuôn mặt đang ngủ say của cô, nhìn chăm chú hai gò
má cô, trong lòng cảm thấy thật hạnh phúc. Anh vác súng bảo vệ quốc gia, cô trông coi nhà bọn họ, là hậu phương lớn vững chắc để anh không phải
lo âu.
Vợ, quân tẩu, là người phụ nữ vĩ đại nhất trên đời này.
Mặc âu phục, đeo caravat, giày da sáng chói, dáng người thẳng đứng, khôi
ngô tuấn tú, ngoại trừ mái tóc ngắn là dấu hiệu của quân nhân, thật sự
là khiến phụ nữ phải thét chói tay vì quá đẹp trai.
Diệp Vũ ôm vai anh nhìn lên nhìn xuống đánh giá một lần, sau đó che mắt,
“Tiểu Bạch chắc chắn sẽ cho rằng anh đi phá đám, anh sẽ cướp hết ánh
sáng của chú rể.”
Tiêu Triệt hôn lên mặt bà xã một cái, rất không nghiêm túc nói: “Vậy không phải anh làm cho em hãnh diện rồi sao?”
“Nói gì, em là người hư vinh như vậy sao?”
“Anh hư vinh.”
“Vẫn là rất gây chú ý.” Diệp Vũ có chút khó xử, “Trước kia anh mặc quân
trang dù có đẹp trai cũng không đẹp trai đến mức làm người khác chói
mắt, quả nhiên là hoàng tử kim cương có lực sát thương quá mạnh.”
Tiêu Triệt lập tức hối hận, ”Bà xã, sớm biết như vậy lúc đầu anh trực tiếp
mặc cái này làm chói mù mắt em, anh cũng không cần phải kéo dài thời
gian như vậy rồi mới kết hôn.:
“Anh hai à, nếu lúc đầu anh mặc như vậy, bà chị này sẽ lập tức biến anh thành người đi đường.”
“Không phải là lực sát thương rất lớn sao?”
“Quả đấm của em có lực sát thương lớn không?” Diệp Vũ hơi vung tay.
“Bà xã thắng.” Trung tá nào đó bái phục.
“Chị luôn luôn tôn kính mà không thể gần bọn cầm thú khoác áo lịch sự, những người như thế chỉ thích hợp để khinh thường, tuyệt đối không thích hợp
làm thí sinh tuyển chồng. Còn không biết có bao nhiêu tiểu Tam tiểu Tứ
tiểu Ngũ tiểu Lục rửa mắt nhìn chằm chằm. Có được gả đi cũng không thể
ngủ được, cả ngày thần hồn nát thần tính, tự mình chịu khổ.”
“Bà xã anh minh.”
“Ít nịnh nọt đi, em cũng muốn thật sự anh minh. Lúc đầu nên cách xa anh vạn dặm, không thể nhất thời khinh thường để anh gài bẫy, em hối hận đến
nỗi ruột gan đều xanh lè.”
“Bà xã, em đừng như vậy. Em xem, anh có tài có mạo, muốn thế lực có thế
lực, muốn tài sản có gia đình, vừa có thể vào phòng bếp vừa có thể ra
phòng khách, viết được mật mã, điều tra đặc biệt, giết được ngựa gỗ, leo tường rào, lái xe giỏi, mua được nhà, đánh thắng giặc cướp, đánh thắng
lưu manh, tuyệt đối là một thí sinh tuyển chồng hoàn hảo.”
Diệp Vũ nháy mắt mấy cái, bẻ bẻ đầu ngón tay đếm, ”Ngoại trừ viết mật mã,
điều tra đặc biệt, giết ngựa gỗ, những thứ khác em đều làm được, ba cái
điều nhỏ nhặt như vậy cũng có thể lấy ra làm trách nhiệm, vậy em tìm xem anh còn có tác dụng gì?”
“Ấm giường.” Trung tá nào đó không đỏ mặt nói.
“Da mặt thật dày.”
Tiêu Triệt thắt lại khăn quàng cổ giúp cô, hài lòng gật đầu, ”Vợ anh nhìn
thế nào cũng rất xinh đẹp, khó trách những người khác đều liều mạng nghĩ nạy góc tường của anh.”
“Đi, cứ kéo giờ như vậy, ăn cũng không xong rồi.”
“Không thể không nói, tại sao tên khốn kia trước kia có thể khiến cho bà xã anh có cảm tình với hắn cơ chứ.”
“Ai bảo năm đó anh học trường quân đội, em mà gặp được anh chắc chắn sẽ bắt lấy người xinh đẹp như vậy mà ngắm nghía.”
“Bà xã, may mà em có hỏa nhãn kim tinh không bị hắn lừa.”
“Người này rốt cuộc là khen hay mắng em vậy? Đây chính là một vết nhơ lớn nhất trong cuộc đời em. Không cho anh đi, anh đứng đó cầm bình giấm không
buông tay, cho anh đi, anh khiến em bị nội thương. Hôm nay anh đừng đi
với em, bà chị này không muốn dẫn theo để mình phải mất mặt xấu hổ đâu.”
“Không được, nhất định phải dẫn theo, anh vất vả lắm mới có cơ hội dán mắt lên em, đánh chết cũng không bỏ qua cơ hội này. Anh muốn những kẻ ôm ý đồ
xấu với em phải chết tâm, bây giờ em đã là quân dụng tư nhân, không phải người mà bọn họ có thể mơ ước.”
“Cái người này tâm trạng cái gì, muốn dán cũng phải là em dán lên anh mới đúng, để xem hai ta ai nhận lỗi.”
“Tuyệt đối là bà xã, tại căn cứ quân đội anh chính là một cái miếu hòa thượng, anh còn trêu chọc ai.”
“Anh chưa ngh