
uộc hạ lập tức đi điều tra!" Lý Tắc trả lời.
"Ừ." Long Ngạo Thiên đáp lại, sau đó đi vào phòng Lạc Tuyết.
Ngọc nhi đứng ở trước thành lang run rẩy, trong lòng nàng bây giờ rất hỗn
loạn, nàng nên làm gì đây? Vương phi nhất định sẽ giết nàng nếu nàng đi
mật báo cho vương gia mọi chuyện, nhưng nếu không đi mật báo trắc Vương
phi phải làm sao bây giờ? Nhất định sẽ bị gắn tội danh “Tư thông”, trong lòng nàng không thể nào nhẫn tâm được như vậy, nhưng tính mạng nhỏ của
nàng cũng không giữ được bao lâu……
Ngọc nhi đang thong thả trở
về, bỗng nhiên nghe một loạt tiếng bước chân truyền đến, ngoảnh đầu nhìn lại, quả nhiên là đám người Vương gia và Vương phi tới, ôi trời, hỏng
rồi! Trắc Vương phi lần này không ổn rồi! trong lòng Ngọc nhi không
ngừng hò hét, bây giờ chỉ hi vọng sao Long Ngạo Thiên dừng lại, quay đi, không bước vào phòng, nhưng đột nhiên nàng nghe được âm thanh không vui của Long Ngạo Thiên vang lên: “Ngọc nhi? Tại sao không đi hầu hạ trắc
vương phi, đứng ở nơi này làm gì?" Thì trong ngực tắc nghẽn, tiếp sau đó là nước mắt rơi như mưa, “Bẩm Vương gia, trắc vương phi nàng. . . . . . Nô tỳ. . . . . ." lại nhận được con ngươi lóe lên sát khí của Thượng
Quan Vũ Điệp, trong lòng Ngọc nhi lại run rẩy nhiều hơn, nói không ra
một chữ nào nữa.
Long Ngạo Thiên thấy thế, trong lòng hoảng sợ
vô cùng, nhất định là Lạc Tuyết đã xảy ra chuyện gì rồi, có lẽ nào thai
nhi? Quá lo lắng nên không quản chuyện gì chạy nhanh vào phòng, "Lạc
Tuyết? Lạc Tuyết? Nàng làm sao vậy?" vừa gọi vùa vén bức rèm che, bước
vào bên trong, nhưng lại bị cảnh tượng trước mắt làm cho hắn thất thần,
trên giường hai thân thể trần truồng của đôi nam nữ đang ôm chặt nhau,
vẫn còn đang ngủ say, ánh mắt hắn trở nên sắc bén lướt nhanh qua mọi
người, “Đây là có chuyện gì?"
"Vương Gia, đây, đây, Lạc Tuyết
muội muội nàng. . . . . . Nàng vậy mà. . . . . . Yêu đương vụng trộm?"
Thượng Quan Vũ Điệp "Kinh ngạc" tới nói lặp, chỉ vào hai người trên
giường nói.
"Vụng trộm" nghe thấy hai chữ này ngay lập tức trong
lòng Long Ngạo Thiên bốc lên ngọn lửa hừng hực, "Người đâu! Mang thùng
nước đến đây! Đem hai người này dội tới tỉnh cho bổn vương!” Hai gia
đinh nhanh chóng bưng một thùng nước tới, dội lên người Lạc Tuyết và
Trương Tam. Bị dòng nước lạnh lẽo tập kích, Tuyết mê man từ từ tỉnh dậy
trước, bởi vì nàng chỉ uống một ly rượu có bỏ thuốc gây mê, vậy nên
không hôn mê nghiêm trọng như Trương Tam, nhưng khi tỉnh táo lại nhìn
tình huống trước mắt nàng choáng váng, sao lại có đàn ông trên giường
của nàng? Quay đầu lại nhìn, đã Long Ngạo Thiên đứng trước mặt, còn có
Thượng Quan Vũ Điệp và một dãy hạ nhân, đang dán mắt nhìn nàng.
"Vương Gia? Đã xảy ra chuyện gì?" Lạc Tuyết dùng tay áo lau nước đá dính trên tóc và mặt, không nhịn được kêu lên: "Lạnh quá!"
"Tiện nhân! ngươi làm sao có thể làm ra những chuyện như vậy!" Long Ngạo
Thiên giận dữ nhìn nam nữ trên giường quần áo không chỉnh tề, đi nhanh
về trước, bóp chặt cổ Lạc Tuyết, trong mắt không có một chút dịu dàng,
“Bổn vương thật lòng thật dạ đối với ngươi, ngươi lại dám phản bội bổn
vương?”
"Vương Gia? Chàng nói chuyện gì vậy? Thiếp làm sao?" Lạc Tuyết bị vẻ mặt Long Ngạo Thiên làm chấn động, hoàn toàn quên mất cổ
của nàng đã bị bóp chặt hiện lên vết bầm tím, "Ngươi còn hỏi xảy ra
chuyện gì sao?” Long Ngạo Thiên nghiến răng, tròng mắt như có một ngọn
lửa thiêu đốt, lực đạo trên tay cũng tăng thêm.
"Vương Gia? Lạc
Tuyết. . . . . ." Lạc Tuyết gương mặt lo lắng còn chưa kịp nói, đã bị
tiếng hừ lạnh cắt đứt, “Lê Lạc Tuyết, Vương gia sủng ái ngươi như vậy,
tự mình tổ chức sinh nhật cho ngươi, ngươi lại làm ra chuyện vô liêm sỉ
như vậy, người đâu lấy gia pháp ra đây cho ta” Trang Thân Vương phi
Thượng Quan Vũ Điệp lớn giọng quát lớn, đồng thời nhìn về phía Long Ngạo Thiên, "Vương Gia, ngài còn thiên vị nữ nhân này nữa sao? Nàng đã không còn là nữ nhân trong sạch, nói không chừng đứa bé trong bụng nàng cũng
là nghiệt chủng”.
"Vương Gia, không phải vậy, thiếp. . . . . ."
Lạc Tuyết muốn giải thích, nhưng hô hấp càng ngày càng gấp, Long Ngạo
Thiên buông cánh tay đang bóp cổ nàng xuống, nhưng trong nháy mắt, lại
bị tát một cái ngã ngồi trên mặt đất, trên mặt hiện rõ năm ngón tay đỏ
rực nhìn thấy rợn người….
Lạc Tuyết nhẹ nhàng đưa tay che khuôn
mặt đỏ như lửa, không hề rơi lệ, lòng nàng đã lạnh từ thời điểm cái tát
đó hạ xuống, cười một cách nhạt nhẽo: "Tội này, Lạc Tuyết thừa nhận!
Vương Gia nói vậy, thì coi là như vậy đi!"
"Ngươi vẫn không thừa
nhận sao? Bổn vương tận mắt chứng kiến, ngươi nói làm sao Bổn vương có
thể không tin tưởng đây?" Long Ngạo Thiên nhìn nụ cười thê lương của Lạc Tuyết, câu nói này làm cho trái tim hắn khiếp sợ, lớn giọng nói. Nhưng
mà Lạc Tuyết lại không trả lời, ánh mắt mê man trống rỗng, nhìn ra ngoài của sổ. Phụ thân, nữ nhi nên nghe theo lời người, không nên gả đến nơi
này!
Sau đó, Long Ngạo Thiên quay đầu nhìn về phía nam nhân đang
nằm trên giường, còn không chịu tỉnh dậy, "Dội thêm cho hắn một thùng
nước!"
Trương Tam từ từ