
âm tổn trí.”
“Có lẽ Thần thiếp nên đi tìm Hàn Thục phi ngay?” Lộ Ánh Tịch thầm suy tính, muốn người ta cam tâm tình nguyện hai tay dâng tặng chi bảo gia truyền, thì phải khuyên bảo như thế nào?
“Đi đi.” Hoàng đế phất phất tay, phong thái ung dung như việc đó không liên quan đến hắn.
“Thần thiếp lo lắng sức mình không đủ, có thể thỉnh Hoàng thượng đi cùng Thần thiếp không?” Lộ Ánh Tịch hơi nhíu mày, giọng điệu lo âu tha thiết. Nếu hắn càng muốn đứng ngoài cuộc, thì nàng càng muốn kéo hắn xuống nước
cùng.
Hoàng đế như thể bất lực, đành nhận lời nói: “Vậy thì đi thôi.”
Lộ Ánh Tịch nhướng mày mỉm cười, con ngươi trong veo phát sáng. Chớ trách
nàng, nàng không muốn phá hoại tình cảm của hắn và Hàn Thục phi đâu, đây đều là hắn tự chuốc lấy Hoàng đế và hoàng hậu cùng giá lâm, là việc vô cùng long trọng. Bên ngoài cung Uyển Hề, thái
giám và cung nữ nhất loạt quỳ lạy cung kính, cùng đồng thanh hô to:
“Hoàng thượng thánh an! Hoàng hậu nương nương phượng an!”
Hoàng đế phất ống tay áo một cái, ý bảo bình thân. Lộ Ánh Tịch mím môi mỉm cười. Mắt đảo qua dòng chữ to trên biển điện.
Cung điện này gọi là “Uyển Hề”, là tên được hoàng đế ban cho sau khi sắc
phong. Cũng giống như cung Bạch Lộ, tên cũng bắt nguồn từ Kinh Thi:
“Lan tràn cỏ mọc đầy đồng,
Mịt mù sương khói một vùng vấn vương.
Đẹp thay bỗng có một người,
Mắt trong mày đẹp, xinh tươi dịu dàng.”[1'>
[1'> Đây là bài thơ ca dân gian: “Dạ hữu mạn thảo” của nước Trịnh phong, bài thơ còn 2 câu cuối là: “Tình cờ gặp gỡ nhau đây, thỏa lòng ước nguyện
mong chờ bấy lâu.” Phiên âm bài thơ:
“Dã hữu mạn thảo,
Kỳ lộ phổ hề,
Hữu mỹ nhất nhân,
Thanh dương uyển hề.
Giải cấu tương ngộ,
Dữ tử giai tang.”
Như vậy ở đây, “uyển hề” có nghĩa là xinh tươi dịu dàng.
Lộ Ánh Tịch mỉm cười thầm nghĩ, hoàng đế muốn tỏ ra công bằng, nhưng nữ
nhân bản tính trời sinh thích tính toán so đo, Hạ Quý phi cùng Hàn Thục
phi tranh đấu, có lẽ bắt đầu từ cái tên của cung điện rồi.
Nữ tử yểu điệu trước mặt khom gối hành lễ, sau đó đứng thẳng lên, vẻ mặt lạnh lùng.
Lộ Ánh Tịch khẽ cười nhạt. Vị Hàn Thục phi này vẫn giữ dáng vẻ kiêu ngạo như trước, cũng chẳng vì hoàng đế ở đây mà nhún nhường.
Mọi người cung kính đón đế vương và hoàng hậu vào điện, dâng trà nóng, sau
đó đều được phất tay cho lui. Cả cung điện to lớn như vậy, trong nháy
mắt liền yên tĩnh vắng lặng.
Lộ Ánh Tịch nhìn Hàn Thục phi đang đứng
lặng im bên cạnh, nhẹ giọng lên tiếng: “Hàn Thục phi, ngồi đi.” Bỗng
chốc nàng lại đảo khách thành chủ. Nàng cười bất đắc dĩ, tiếp tục nói:
“Bản cung có một việc muốn nhờ Hàn Thục phi giúp đỡ.”
Hàn Thanh Vận vừa mới ngồi xuống, nghe thấy vậy liền đứng lên hành lễ, đáp lời nói: “Hoàng hậu có chuyện gì căn dặn?”
Hoàng đế nhìn các nàng thì bật cười: “Có phải vì Trẫm ở đây nên Hoàng hậu cùng Thục phi mới câu nệ như vậy?”
Lộ Ánh Tịch tiện thể tiếp lời: “Hoàng thượng, Thần thiếp quả thực không biết phải mở miệng thế nào, hay là Hoàng thượng ...”
Lời còn chưa nói xong, hoàng đế liền nhấc tay, ung dung cắt ngang lời nàng: “Vừa rồi đã giao toàn quyền cho Hoàng hậu xử lý, Trẫm sẽ không tham dự
vào. Trẫm ra vườn hoa phía sau một lát.” Hắn vừa nói xong, lập tức đứng
dậy, thản nhiên rời đi.
Còn lại hai nữ tử lặng im không nói gì, yên
lặng cả buổi, Lộ Ánh Tịch than nhẹ một tiếng, cất lời: “Hàn Thục phi,
Bản cung cần Hàn gia sơn trang giúp một chuyện.”
“Hoàng hậu cứ nói thẳng không phải ngại.” Giọng điệu Hàn Thanh Vận bình thản, ôn hòa.
Lộ Ánh Tịch lựa những lời khéo léo nhất nói: “Hàn Thục phi cũng biết, biên cương chiến sự cấp bách, Long Triêu binh hùng tướng mạnh, Hoàng thượng
mấy ngày gần đây vì việc quân mà hao tâm tổn trí.”
Hàn Thanh Vận trầm mặc không nói, chỉ lặng yên lắng nghe.
Lộ Ánh Tịch đành tiếp tục nói: “Người Long Triêu chuyên dùng cổ độc, mà
giải dược ...” Nói đến đây, nàng liền khựng lại, khẽ cười, mang theo
chút áy náy.
Hàn Thanh Vận nhíu mày, đôi mắt đẹp ánh lên ít giận dữ,
khẳng khái nói: “Thanh Vận cả gan hỏi, vì sao Hoàng thượng lại giao việc này cho Hoàng hậu tiến hành?”
Lộ Ánh Tịch im lặng một lát, mới chậm rãi trả lời: “Hoàng thượng thương yêu muội, không đành lòng làm muội khó xử.”
Hai tay đang đặt trên gối của Hàn Thanh Vận nắm chặt lại, như đang đè nén
lửa giận trong lòng xuống, thấp giọng nói: “Mong Hoàng hậu thứ tội,
Thanh Vận đã là nữ nhi xuất giá, không có quyền can thiệp vào chuyện của Hàn gia, sợ rằng lần này không thể giúp được gì.”
Lộ Ánh Tịch chăm
chú nhìn nàng ta, trong lòng cảm thán. Hàn Thục phi có một đôi mắt thật
đẹp hơi ưu tư, trong veo linh hoạt, lại bướng bỉnh cao ngạo. Nếu như
người nàng ta được gả không phải hoàng đế, mà là một nhân sĩ giang hồ,
có lẽ đã tạo nên một giai thoại võ lâm. Đáng tiếc, thâm cung là chốn
chôn thân, không sớm thì muộn nàng ta cũng bị mài mòn.
“Hàn Thục
phi.” Vẻ mặt Lộ Ánh Tịch trầm xuống, thản nhiên nói, “Bản cung biết đã
làm khó muội, nhưng Bản cung cũng chỉ phụng mệnh hành sự, không thể làm
khác. Muội hãy cân nhắc kỹ lưỡng, kháng chỉ là tội lớn ra sao.”
Hàn
Thanh Vận giật giật khóe m