
ôi, cười chế giễu, thốt lên một câu: “Thanh
Vận ngu muội, không biết kháng chỉ đây là thánh chỉ của Hoàng thượng hay là ý chỉ của Hoàng hậu?”
Lộ Ánh Tịch khẽ nheo mắt, thanh âm không
khỏi trở nên lạnh lùng: “Hàn Thục phi, muội hãy cẩn thận suy nghĩ lại,
nếu không phải việc bất đắc dĩ, Bản cung vì sao lại vô duyên vô cớ gây
khó dễ cho muội? Trong đó ắt có nguyên nhân, lẽ nào muội thật sự không
rõ?”
Hàn Thanh Vận giật mình, đôi mắt dần ảm đạm, cười khổ, thấp giọng lẩm bẩm nói: “Rõ, sao lại không rõ.”
“Có một số việc, thân bất do kỷ, muốn trách chỉ có thể trách ...” Lộ Ánh
Tịch cảm thấy mọi chuyện đang tiến triển thuận lợi, muốn tranh thủ
khuyên nhủ tiếp, nhưng đúng lúc này hoàng đế bỗng quay lại, nàng đành
thôi, không nói.
“Thục phi đã rõ chuyện gì thế?” Hoàng đế vừa đi đến
vừa hỏi, gương mặt anh tuấn mang theo nụ cười vui vẻ, hiên ngang ngẩng
cao đầu.
“Hoàng thượng.” Hàn Thanh Vận quay đầu nhìn hắn, yếu ớt kêu, ánh mắt chất chứa oán trách.
“Làm sao?” Hoàng đế nghi hoặc nhướng mày, đi tới bên cạnh nàng ta, thân
thiết nói: “Thục phi bị ấm ức chuyện gì? Có Trẫm ở đây, nhất định sẽ làm chủ cho nàng.”
Lộ Ánh Tịch trong lòng thầm chế giễu, nhu tình mật ý như vậy, thật quá giả tạo.
Hoàng đế vỗ nhẹ lên bả vai của Hàn Thục phi, nhưng khóe mắt lại liếc Lộ Ánh
Tịch, ánh mắt ấy không chút nào che giấu, lộ rõ vẻ trêu tức. Dường như
đang nói, Trẫm đang diễn trò đấy, nàng có thể làm gì được Trẫm?
Lộ Ánh Tịch nhịn không được khẽ hừ. Chuyện còn lại cứ để cho hắn an ủi mỹ nhân, nàng càng nhàn rỗi.
“Hoàng hậu cảm thấy không thoái mái?” Hoàng đế liếc nàng, môi khẽ nhếch một nụ cười quỷ quái, “Nếu thân thể Hoàng hậu không khỏe, thế thì sớm trở về
nghỉ ngơi đi. Những chuyện còn lại, cứ giao cho Trẫm giải quyết là
được.”
Lộ Ánh Tịch linh tính bất an, nhưng thấy ánh mắt nghiêm nghị
của hoàng đế, nàng buộc lòng phải đứng dậy, xin cáo lui: “Tạ ơn Hoàng
thượng đã quan tâm, Thần thiếp xin cáo lui trước.”
Hàn Thanh Vận đứng lên, cung kính hành lễ: “Thanh Vận xin cung tiễn Hoàng hậu nương nương.”
Lộ Ánh Tịch chậm rãi rời đi, sau lưng hai người nhỏ to nói liên miên, dần
dần mơ hồ nghe không rõ. Nàng lắc đầu thở dài, nếu Hàn Thanh Vận đã hiểu rõ tính cách cay nghiệt lạnh lùng cùng thủ đoạn cứng rắn của hoàng đế,
chắc sẽ không giận cá chém thớt lên nàng chứ.
Rời khỏi cung Uyển Hề, gió đêm phe phẩy mặt nàng, có chút lành lạnh.
Lộ Ánh Tịch đột nhiên tỉnh ngộ, bỗng chốc dừng chân. Hoàng đế cố tình kéo
nàng vào cuộc, chính là muốn xoay chuyển càn khôn[2'>, muốn làm Hàn Thục
phi đem oán hận dành cho hắn đổ lên người nàng?
[2'> Xoay chuyển càn khôn: càn là trời, khôn là đất. Xoay chuyển càn khôn là xoay chuyển trời đất, sự vật, sự việc, tình cảm…
Miên man suy nghĩ, nàng bước lên kiệu, trở về cung Phượng Tê. Xem ra bất
luận như thế nào nàng cũng không thể tránh khỏi thế cục này, nếu đã vậy, nàng chỉ còn cách tiên hạ thủ vi cường[3'> thôi.
[3'> Tiên hạ thủ vi
cường, hậu thủ vi tai ương. Câu này được trích trong binh pháp Tôn Tử.
Có ý nghĩa là ra tay trước thì dành được lợi thế, trở thành kẻ mạnh;
hành động sau sẽ bị thua thiệt, bất lợi.
Đợi khi về đến tẩm cung, nàng lén đi gặp Hi Vệ, sau đó Lộ Ánh Tịch mới bình tâm trở lại.
Nàng nửa nằm nửa dựa trên giường, đưa tay che miệng ngáp dài. Trước đó nàng
ngủ đủ một ngày một đêm, mà giờ đã mệt mỏi. Thuốc mê này có tác dụng
chậm, nhưng sau ba ngày cũng sẽ tan hết.
Nhắm mắt nghỉ ngơi, ý thức mơ hờ. Trong mộng nửa tỉnh nửa mơ, dường như nàng nghe thấy tiếng nói ấm áp của hoàng đế.
Hắn nói: “Ánh Tịch, tình thế bắt buộc, đừng trách Trẫm.”
Mơ mơ hồ hồ lại nghe hắn nói: “Trẫm còn cần thế lực của Hàn thị hỗ trợ.
Lần này nàng thay mặt Trẫm chịu tiếng xấu, nếu sau này Hàn thị muốn giết nàng, Trẫm nhất định sẽ bảo vệ nàng.”
Lộ Ánh Tịch giật mình, đột
nhiên tỉnh lại! Nàng nhớ ra rồi, đó là lúc nàng hôn mê ở Tàng Thư các,
loáng thoáng nghe được những lời này! Từ những lời hắn đã nói, có thể
đoán ra, chuyện Hàn gia sơn trang, e rằng không đơn giản như nàng nghĩ.
Mộ Dung Thần Duệ, chẳng nhẽ hắn đã đưa nàng vào tình thế nguy hiểm?
Nàng từ từ nắm chặt hai tay, ánh mắt nhuốm màu u tối lạnh lùng. Thật không
thể ngờ, nàng giúp hắn đoạt thiên hạ, mà hắn vẫn như trước không lưu
tình chút nào. Cách một ngày, Hi vệ
mang về tin tức, khiến Lộ Ánh Tịch kinh hãi. Nàng phái người bí mật trộm thuốc dẫn, đây cũng là hạ sách, vạn bất đắc dĩ mới phải làm. Nàng buộc
phải làm như vậy mới có thể tránh được việc hoàng đế đẩy nàng và Hàn gia vào thế thù địch. Không ngờ, bởi vậy mà hi sinh hai Hi vệ.
Trong
thạch thất, Hi vệ nhất hào toàn thân nhuốm máu, quỳ xuống nói: “Thuộc hạ hành sự bất lực, xin Công chúa điện hạ trách phạt.”
Lộ Ánh Tịch chau mày lại, trầm giọng nói: “Hàn gia sơn trang, đúng là ngọa hổ tàng
long[1'>, là do Bản điện tính toán sai lầm, ngươi đứng dậy đi.”
[1'>
Ngọa hổ tàng long: có nghĩa là “hổ nằm rồng ẩn” hay “đầm rồng hang hổ’,
dùng để chỉ những nhân tài chưa bị phát hiện, cũng dùng để chỉ những
người giấu diếm tài năng của mình.
Hi vệ nghe lời đứng lên, mặt