Phượng Tê Thần Cung

Phượng Tê Thần Cung

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327220

Bình chọn: 10.00/10/722 lượt.

ao lâu cũng sẽ tắt, căn bản là không có cách nào chiếu sáng để đọc hết cuốn sách.

Lộ Ánh Tịch tức giận thầm chửi rủa: “Hai canh giờ! Mộ Dung Thần Duệ, ngươi muốn lấy mạng của ta đây mà!” Thời gian dài như vậy, chẳng phải muốn

nàng hít thở không thông rồi chết ngạt ở chỗ này sao?

Nàng hít sâu một hơi, ổn định tinh thần, đi dọc theo mép tường, mò mẫm tấm sắt lạnh như băng.

Bị giam trong không gian tăm tối, bàn tay trước mắt cũng không nhìn thấy

năm ngón tay, Lộ Ánh Tịch lần mò một lát, liền từ bỏ. Phàm là cơ quan,

chắc chắn sẽ có nút mở và đóng. Nàng am hiểu sâu sắc thuật Kỳ Môn Ngũ

Hành[2'>, có thể khẳng định bộ phận mở khóa không ở bên trong, mà ở bên

ngoài lầu các.

[2'> Kỳ Môn Ngũ Hành: đươc xem là một môn khoa học nghiên cứu Ngũ Hành và áp dụng nó vào thực tiễn như đồ vật, máy móc, cơ quan,…

Nàng ngồi bệt ở một góc, tĩnh tâm suy nghĩ. Hoàng đế sẽ không để cho nàng

chết như vậy, cho nên hắn nhất định tính toán thời gian kỹ lưỡng, đợi

đến lúc nàng thiếu dưỡng khí mà ngất lịm, hắn sẽ vào đây.

Nàng suy

nghĩ chốc lát, từ từ nhếch môi, cười sáng lạn. Cho dù nàng có rơi vào

hôn mê, thì trước khi ngất xỉu, nàng cũng sẽ đọc hết cuốn binh thư.

Nàng lần mò mở cuốn binh thư ra, đặt trên mặt đất. Sau đó nàng tháo xuống

sợi dây đỏ trên cổ, một khối ngọc Quan Thế Âm sáng lóng lánh thình lình

xuất hiện trong lòng bàn tay.

Khối Dạ minh châu này được khắc từ đá

huỳnh thạch[3'>, tại nơi tối tăm chiếu sáng rực rỡ, nhưng đáng tiếc ánh

sáng không mạnh, rất yếu.

[3'> Huỳnh thạch: là loại đá có màu vàng,

hồng, xanh hoặc tím, là loại đá quý. Có thể dùng để trị liệu các bệnh về não và tim mạch và phát sáng trong bóng tối.

Lúc này nàng đã bất

chấp mọi việc, chỉ có thể tranh thủ lúc còn thời gian, dùng ánh sáng mờ

nhạt này nhanh chóng xem binh thư. Chỉ chốc lát sau, đôi mắt đã cực kỳ

nhức mỏi, nhìn vô cùng cực nhọc.

Đợi đến lúc nàng gắng gượng xem hết quyển binh thư, trên trán nàng đã nhễ nhại mồ hôi lạnh.

Không khí xung quanh ngày càng loãng, nàng hô hấp ngày càng khó. Cả người

nàng mềm nhũn dựa vào tường sắt, trong đầu còn đang lẩm nhẩm câu chữ

cuốn binh thư, nhưng thân thể mất thăng bằng mà ngã xuống, mí mắt nặng

trĩu, ý thức dần dần mơ hồ không rõ.

Trong không gian quay cuồng nàng dường như loáng thoáng nghe thấy tiếng khởi động cơ quan vang lên.

Bên trong lầu các, trong nháy mắt khôi phục lại ánh sáng. Bước chân hoàng

đế nhẹ nhàng, chầm chậm đi vào. Hắn nhìn lướt qua khối ngọc huỳnh thạch, không khỏi lắc đầu thở dài. Nữ tử này quá kiên cường! Cho dù đặt nàng

vào cảnh ngộ khó khăn, nàng một mực không chịu thua. Nhưng mà lần này,

nàng nhất định phải thua.

Hắn cúi người ôm nàng, vỗ nhẹ lên má nàng, khẽ giọng gọi: “Ánh Tịch.”

Mắt nàng mơ màng, hàng mi đen dài như cánh bướm khẽ run rẩy, lại tiếp tục nhắm mắt.

Bên tai hình như thấp thoáng có giọng nói nhẹ nhàng nồng ấm nói gì đó với nàng, nhưng nàng nghe không rõ lắm. Lúc nàng tỉnh lại, bóng chiều đã ngã về Tây, ánh hoàng hôn trải dài mênh mông.

Tẩm cung im ắng, chỉ có Tình Thấm đứng hầu cạnh Phượng sàng, yên lặng chờ đợi.

Lộ Ánh Tịch yếu ớt mở mắt, đưa tay xoa nhẹ thái dương, cảm thấy toàn thân như nhũn ra, bụng đói sôi ùng ục.

“Nương nương đã tỉnh rồi?” Tình Thấm thấy thế cúi thấp người cung kính nói,

“Nương nương đã ngủ một ngày một đêm, nô tỳ có chuẩn bị cháo tổ yến,

Nương nương có muốn ăn một chút cho ấm dạ không?”

Lộ Ánh Tịch vén

chăn xuống giường, sau khi rửa mặt chải đầu, mới chậm rãi ăn cháo. Nàng

trầm mặc ăn xong, thần trí mơ hồ dần dần tỉnh táo, nhớ lại chuyện đã xảy ra trước khi bất tỉnh. Nàng đã ngủ hơn mười hai canh giờ? Rõ ràng là có người nhân cơ hội hạ thuốc mê với nàng, mới có thể khiến nàng ngủ li

bì, thần trí ngờ nghệch.

Khóe miệng biếng nhác khẽ nhếch, trong mắt

nàng ánh lên một chút mỉa mai. Nàng đã sớm có dự cảm, hoàng đế sẽ không

dễ dàng để cho nàng thắng.

“Nương nương.” Tình Thấm đứng ở một bên,

khe khẽ lên tiếng. “Hoàng thượng dặn dò, đợi sau khi nương nương tỉnh

lại, phải lập tức đến bẩm báo.”

“Ừ, ngươi đi đi.” Lộ Ánh Tịch thản nhiên đáp, chẳng hề bất ngờ.

Tình Thấm theo lời lui ra ngoài, Lộ Ánh Tịch đứng lên, thở một hơi thật dài, như muốn nhả hết khí bẩn tận sâu trong lồng ngực. Hiện giờ trong đầu

nàng, chỉ còn sót lại vài câu từ lẻ tẻ. Cuốn binh thư kia, nàng không

còn nhớ được đầy đủ nữa.

Nàng chậm chạp bước ra khỏi tẩm cung, dừng

chân trong đình viện, nhắm mắt cảm nhận bầu không khí mát rượi trong

lành của những cơn gió xao động trong buổi chiều tà, môi khẽ nhếch thành nụ cười nhạt. Ván bài này, hoàng đế đã xảo quyệt lập mưu tính kế từ

trước, nhưng nói cho cùng thì hắn cũng không làm trái quy tắc. Ai bảo

trước đó nàng không cùng hắn giao ước rõ ràng chứ? Giống như lúc nàng

thắng Phạm Thống, cũng dụng mưu tính kế, mặc dù thủ đoạn khác nhau,

nhưng bản chất đều giống nhau. Thế gian này, người thắng làm vua, đó là

đạo lí hiển nhiên, không thể phản bác. Huống hồ, nàng vốn cũng không có

dự định giữ khư khư chiếc nhẫn kia. Muốn tiêu diệt Long Triêu, đây là

điều hiện thời Ô Quốc không thể tự mì


Disneyland 1972 Love the old s