Duck hunt
Phượng Tê Thần Cung

Phượng Tê Thần Cung

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327233

Bình chọn: 7.00/10/723 lượt.

vẻ mặt khờ khạo

ngây thơ, cất tiếng nói trong vắt, “Nương nương là chủ tử tốt nhất mà nô tỳ từng gặp.”

“Hãy nghĩ ngơi tốt, Bản cung không ở lâu.” Lộ Ánh Tịch nhàn nhạt cười rồi đứng dậy.

“Nô tỳ cung tiễn Nương nương.” Tê Điệp gắng gượng xuống giường, quỳ trên mặt đất nghênh tiễn.

Lần này Lộ Ánh Tịch không thương xót nàng ta, ánh mắt lạnh nhạt lướt qua bộ dạng phục tùng kính cẩn của nàng ta, sau đó xoay người đi.

Trở lại tẩm cung của mình, Lộ Ánh Tịch cẩn thận đóng cửa sổ, khởi động cơ quan tiến vào thạch thất dưới Phượng sàng.

“Điện hạ.” Trong phòng tối, chỉ có một Hi vệ ở lại canh giữ, vẻ mặt lạnh lùng trước sau như một.

“Truyền ý chỉ Bản điện, phái hai Hi vệ, tra rõ thân phận của cung nữ Tê Điệp.”

Lộ Ánh Tịch truyền lệnh, ngắn gọn xúc tích. Dứt lời, nàng ngay lập tức

xoay người lên lại mặt đất.

Tẩm cung yên ắng vắng lặng, Lộ Ánh Tịch tập trung lắng nghe, khẳng dịnh không có âm thanh khác thường mới yên lòng.

Kỳ hạn ba ngày đã tới, nhưng hoàng đế còn chưa phái người đưa thuốc dẫn,

nàng suy xét một chút, mới quyết định tự mình đi thúc giục hắn.

Nàng

đến đúng lúc hoàng đế đang bàn chánh sự, chưa trở lại Thần Cung, nàng

đành chờ ở thiên điện. Nàng vẫy tay ra hiệu cho thái giám và cung nữ ra

ngoài, một mình thong thả uống trà.

Đợi khoảng một khắc, có người

bước nhanh vào, hướng nàng chắp tay cúi chào, giọng nói cứng rắn: “Hoàng hậu nương nương phượng an.”

Lộ Ánh Tịch đặt ly trà xuống bàn, miễn cưỡng ngước đầu nhìn: “Phạm hiệp sĩ, mấy ngày không gặp, vẫn khỏe chứ?”

Phạm Thống nhăn mặt, lạnh lùng nói: “Phạm mỗ phụng lệnh Hoàng thượng thông

báo cho Hoàng hậu một tiếng, Hoàng thượng chính sự bộn bề, hôm nay không rảnh tiếp kiến Hoàng hậu.” Hắn không biết tại sao cứ nhìn thấy nữ tử

này, liền có luồng khí buồn nôn dâng trào, cảm giác vừa chán ghét vừa

cáu kỉnh bực dọc.

Lộ Ánh Tịch nhàn nhạt nhếch môi mỉm cười. Xem ra

hoàng đế trong lòng do dự, chần chờ không ra tay được. Hắn cố ý để Phạm

Thống đến thông báo là có dụng ý gì?

Đôi lông mày của Phạm Thống càng cau chặt lại, hắn rất ghét nhìn nụ cười này của nàng, cười như không

cười, phóng đãng không đứng đắn.

“Phạm hiệp sĩ cứ dán mắt nhìn Bản

cung chằm chằm như vậy, còn điều gì muốn nói sao?” Lộ Ánh Tịch nghiêng

đầu dò xét nhìn hắn, trong lòng buồn cười. Hắn rõ ràng là một nam tử mặt lạnh, nhưng vì sao hễ đứng trước mặt nàng lại trưng bộ mặt thất tình?

Hắn chán ghét khinh thường nàng, dường như làm cách nào cũng không che

dấu được.

Cặp lông mày của Phạm Thống cau chặt lại gần như vặn vẹo, nhăn mặt nói: “Hoàng thượng lệnh cho Phạm mỗ đưa Hoàng hậu hồi cung.”

“Vậy làm phiền Phạm hiệp sĩ.” Lộ Ánh Tịch trong mắt mang ý cười vui vẻ, cất bước đi trước.

Nàng ngồi trên kiệu, Phạm Thống sải bước đi theo, lẽo đẽo bên cạnh, nhưng

không hé răng nửa lời, giống như đối với người nào đó sinh hờn dỗi.

Lộ Ánh Tịch vén một góc màn che, thò đầu hỏi: “Trong cung xảy ra chuyện gì phải không?”

Bước chân Phạm Thống vẫn duy trì tốc độ ổn định so với kiệu, mắt hướng thẳng phía trước, cất giọng lạnh nhạt trả lời: “Không có.”

Lộ Ánh Tịch

buông màn, dựa lưng vào tấm đệm lót mềm mại trong kiệu, chợp mắt. Nhất

định là có việc, bằng không hoàng đế cũng không cần phái Phạm Thống

trông chừng nàng.

Từ Thần Cung đến cung Phượng Tê, vốn chỉ mất khoảng nửa nén nhang, nhưng kiệu đã đi được một nén nhang, vẫn không dừng lại.

Lộ Ánh Tịch từ từ mở mắt, nhếch khóe môi cười lạnh lẽo, trong đôi mắt tia sáng lạnh lùng tràn lan. Xe kiệu không ngừng

tiến về phía trước. Cơn gió nhẹ phớt qua màn gấm tung bay, Lộ Ánh Tịch

nheo mắt nhìn ra ngoài. Đường mòn rải đá xanh, lầu các trang nghiêm vắng lặng một cách lạ thường.

Đến khi xe kiệu dừng lại, Lộ Ánh Tịch mới

thấy rõ hàng chữ to màu vàng trên biển bài lầu các… Tàng Thư Các[1'>. Có

người nói, đây là nơi hoàng đế yêu thích nhất, ngoại trừ người hầu thân

cận tới quét dọn định kỳ, thì không ai được phép đến đây.

[1'> Tàng

Thư Các: Tàng 藏: lưu trữ; Thư 书: sách, giấy tờ; Các阁: lầu, phòng. Là nơi lưu giữ sách thời cổ đại, hoàng đế còn dùng để cất giữ tranh, sách quý

hiếm. Thư viện thời hiên đại cũng có thể xem là Tàng Thư các.

Lộ Ánh

Tịch chầm chậm bước xuống, phất tay ý bảo thái giám khiêng kiệu rời đi,

để lại nàng và Phạm Thống đang đứng lặng với nhau.

“Phạm hiệp sĩ.”

Nàng nhìn chung quanh, từ tốn cất giọng, “Hoàng thượng lệnh ngươi đưa

Bản cung tới đây, bàn bạc việc quan trọng sao?”

Ánh mắt Phạm Thống

sáng ngời, nhìn nàng chăm chú, giọng điệu trầm trầm vang lên: “Phạm mỗ

nghe nói, Hoàng hậu có một chiếc nhẫn bạc.”

“Ừm.” Lộ Ánh Tịch cười

nhạt, trả lời, “Khả năng nắm bắt tin tức của Phạm hiệp sĩ quả là nhanh

chóng, thật khiến Bản cung bội phục.”

Phạm Thống cau mày, vào thẳng vấn đề: “Vì đại cục, mong Hoàng hậu rộng lòng, giao chiếc nhẫn đó ra.”

Lộ Ánh Tịch bật cười, thanh âm ngân nga hệt như chuông bạc, đôi mắt trong

veo thấp thoáng đùa cợt. Hoàng đế không muốn mất thế lực mà Hàn gia sơn

trang mang lại cho hắn, vì vậy muốn đổ tiếng xấu này qua cho một mình

nàng?

Thấy nàng cười tươi rạng rỡ, Phạm Thống