
p đổ. Khoảng khắc đó, ngay cả khóc cũng quên
mất, sững sờ sợ hãi, ngơ ngác nhìn đôi bàn tay ấm áp mềm mại đang nắm
tay ta thả ra, dứt khoát xoay người rời bỏ.”
Trước mắt Lộ Ánh Tịch
như hiện lên hình ảnh một cậu nhóc tuấn tú, sống lưng thẳng tắp cô đơn,
cắn chặt môi, ánh mắt bi ai thê lương, mặc dù không hề rơi nước mắt,
nhưng trong lòng đã khóc gào thảm thiết.
Hắn cười tự giễu, tiếp tục
nói: “Khi đó Trẫm không biết, mẫu phi là người đau lòng nhất. Trẫm oán
hận mẫu phi nhiều năm, mãi cho đến khi tự mình trải qua những việc đấu
đá xấu xa bẩn thỉu, mới chợt hiểu rõ. Có đôi khi, thật tâm nghĩ cho một
người, mới cắn răng quyết tâm làm chuyện tổn thương đến người đó.”
Nghe đến đây, Lộ Ánh tịch cũng dần hiểu ý hắn muốn nói. Hắn kể lại chuyện
cũ, là muốn khuyên nàng. Chuyện sau đó tiến triển như thế nào đã không
còn quan trọng, đơn giản là Hà Hoàng hậu qua đời vì bệnh, mẫu phi của
hắn lên làm Hoàng hậu. Bây giờ Thái Hậu ở chùa ni cô Vũ Di Sơn, rất ít
khi hồi cung. Ắt có lẽ vì bà đã trải qua nhiều năm trong cung cấm đấu đá tranh giành, cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi, mới muốn tìm một nơi thanh tịnh.
“Ánh Tịch.” Hắn gọi nhỏ nàng, cúi người, hôn lên trán
của nàng, “Trẫm cũng nghĩ như Nam Cung Uyên. Trăm năm tu hành mới gặp
được người chung chăn chung gối. Đây là duyên phận.”
Nàng vẫn không mở mắt. Hắn đem lọ thuốc đặt bên gối ở đầu giường, không quấy nhiễu nàng, rời khỏi tẩm cung.
Căn phòng trở nên yên ắng, chỉ nghe tiếng gió thổi ầm ầm, tiếng mưa rơi rả
rích trên lá, lộp bộp rơi xuống đất, cây lá đưng đưa xào xạc.
Nàng
xoay người, cầm lấy chiếc lọ bạch ngọc trên gối, ngẩn ngơ nhìn. Tại
hoàng cung luôn ngầm biến hóa không lường này, duyên phận, là lương
duyên hay là nghiệt duyên?
Nàng vẫn luôn tin, sư phụ là muốn tốt cho nàng. Chẳng qua, phương thức y cho là tốt này, nàng không cách nào tiếp nhận.
Trút ra một viên thuốc, nàng ngửa đầu nuốt xuống, nàng bật cười, nụ cười đầy cay đắng. Hoàng đế hình như cũng bắt đầu đối xử tốt với nàng, nhưng hắn càng tốt, nàng càng không tin.
Trên đời rất nhiều chuyện kỳ diệu,
nàng phát hiện số mệnh bản thân như một quân cờ, nhiều lần phải nỗ lực
bước từng bước một, nhưng năm làn bảy lượt thân bất do kỷ. Thuốc do Nam Cung
Uyên đưa cho đương nhiên là thuốc tốt, Lộ Ánh Tịch say giấc một đêm,
cũng không bị phát sốt. Lần phát bệnh này bình yên vượt qua, nhưng lần
tới, khó có thể nói trước có thể qua khỏi hay không.
Nàng thờ ơ ăn
sáng, nét mặt vui vẻ, bản thân tự an ủi. Dù sao nàng cũng đã có sẵn bệnh trong người, vốn là họa hay phúc khó đoán, thêm một cái nữa, cũng chẳng khác nhau là bao.
“Nương nương.” Tình Thấm vội vã bước vào, nhanh
chóng đóng chặt cửa tẩm cung, thấp giọng nói: “Nô tỳ theo lệnh Nương
nương căn dặn, đi mời Nam Cung thần y bắt mạch cho Tê Điệp, phát hiện
mạch tượng quả thực có điểm khác thường.”
“Khác thường ra sao?” Nàng ngẩng đầu, ánh mắt nghiêm túc.
Tình Thấm tới sát bên, nhỏ giọng thì thầm bên tai nàng: “Nam Cung thần y
nghi ngờ Tê Điệp đã dùng một loại thuốc bí ẩn, cho nên mới có dấu hiệu
hỉ mạch giả.”
Lộ Ánh Tịch không nói, ánh mắt trong veo lạnh lùng. Y
thuật của nàng không bằng sư phụ, sư phụ bảo có điểm khác thường, thì
chắc chắn không sai. Bây giờ nàng dựa vào manh mối này có thể khẳng
định, nàng đã hiểu rõ dụng ý của hắn. Mộ Dung Thần Duệ không ngại dùng
long mạch, khiến Tê Điệp có một chỗ đứng dù thấp kém trong hậu cung.
Tương lai nếu nàng có sơ suất, phạm sai lầm hay mất chỗ dựa, Tê Điệp sẽ
thay thế vị trí hoàng hậu của nàng. Còn Mộ Dung Thần Duệ, dù thế nào
cũng không bị tổn thất. Cho dù sau này hắn không còn liên minh với Ô
Quốc, thì cũng còn Lâm Quốc tương trợ.
“Nương nương.” Tình Thấm ghé
tai nàng tiếp tục thì thầm: “Xin cho phép nô tỳ giết Tê Điệp, cho dù
phải đổi bằng tính mạng của nô tỳ, nô tỳ cũng không oán trách.”
Lộ Ánh Tịch cười nhạt, chỉ nói: “Diệt cỏ phải diệt tận gốc.”
Tình Thấm không hiểu, thắc mắc hỏi: “Ý của Nương nương là?”
“Giết một Tê Điệp, chẳng lẽ Lâm Quốc không biết phái một Tê Điệp thứ hai
tới?” Giọng điệu Lộ Ánh Tịch trầm thấp, đôi mắt ánh lên ánh lửa hừng
hực: “Chỉ cần làm Lâm Quốc và Hoàng Triều trở mặt thành địch, mới gọi là diệt trừ hậu họa.”
“Nô tỳ ngu muội…” Tình Thấm nhíu mày, suy nghĩ không thông suốt.
Lộ Ánh Tịch không muốn giải thích nhiều, khe khẽ lắc đầu nói: “Tiểu Thấm, chuyện này ngươi chớ nhúng tay vào.”
“Vâng, Nương nương.” Tình Thấm kính cẩn trả lời, rủ mắt xuống, ẩn giấu vẻ không cam lòng.
Lộ Ánh Tịch nhìn nàng ta chăm chú, thình lình hỏi: “Tiểu Thấm, vì sao ngươi căm ghét Tê Điệp như vậy?”
Tình Thấm sững sờ, liền lúng túng trả lời: “Nô tỳ không giấu gì Nương nương. Từng có một lần, nô tỳ bắt gặp Tê Điệp gặp riêng Hoàng thượng ở Hậu
viên, nhìn bộ dạng làm bộ làm tịch đó, nô tỳ quả thực thấy chướng mắt.”
“Chỉ như vậy?” Lộ Ánh Tịch nửa cười nửa không nhìn nàng ta.
Tình Thấm cúi đầu thấp hơn, giọng nói hơi ngập ngừng: “Nô tỳ bất bình thay
Nương nương. Tê Điệp kia chẳng qua chỉ học theo Nương nương cách trang
điểm ăn mặc quần áo, bắt chước dán