
phần lớn tinh lực cho công ty, không lo lắng chuyện trong
nhà. Cũng may con trai theo bên người chị, lại có ông ngoại chị chăm
sóc, ngược lại chỉ khổ cho cha thằng bé. Có lúc chị bận rộn, hai vợ
chồng thậm chí một tháng cũng không gặp mặt nhau, nghĩ con trai phải đợi chị hết bận mới đưa tới thăm cha, bây giờ nghĩ lại khó trách lão Ngô
luôn oán trách chị không có thời gian bồi anh, cũng không biết anh có
từng hối hận vì đã lấy chị hay không.
Nghĩ tới đây, đột nhiên
Dương Vân Tú có loại kích động muốn trẻ lại lần nữa, tìm lại cảm giác
yêu đương năm xưa. Ngày hôm sau liền cố ý tìm cơ hộ quấn lấy lão Ngô nhà chị, muốn anh bón cơm cho chị như Triệu Kiến Quốc bón cơm cho Hàn Mai,
kết quả Doanh trưởng Ngô đổ ba giọt mồ hôi trên trán, thiếu chút nữa đưa chị tới bệnh viện tâm thần! Lên tiếng hỏi xong ngọn nguồn còn rất không nể tình cười to nửa ngày, cuối cùng bị chị nhìn mới miễn cưỡng dừng
lại, cười đến nghẹn liền bắt đầu kiên nhẫn làm công tác tư tưởng cho
chị, bảo hai người cũng nhiều tuổi như vậy rồi, con trai cũng lớn rồi,
truyền ra ngoài sẽ bị binh sĩ cười cho rụng răng.. Tổng kết lại chính
là: lão tử kiên quyết không làm, ngươi muốn làm gì thì làm! Chị giận đến cơm cũng không ăn, sau đó hai người cãi vã cả ngày, vừa thấy mặt đã tức khí!
Thật ra thì, Dương Vân Tú không biết là trong lòng Doanh
trưởng Ngô của chúng ta có vài phần hưởng hưởng thụ chuyện gây gổ với
chị! Hai vợ chồng anh một ngày không cãi nhau liền không thoải mái, thời gian gặp mặt so với trước kia càng nhiều. Ngô Bân tiếc rẻ nghĩ, nếu sớm biết như thế này có thể khiến vợ anh chạy tới cãi nhau với mình, anh đã sớm làm từ trước! Xem ra sách lược tác chiến trước kia nhất định là sai lầm rồi, làm sao đến bây giờ anh mới phát hiện chứ! Lãng phí vài chục
năm, thua thiệt lớn mà! Thật may là còn kịp tu chính, hiện tại, chỉ cần
anh thấy nhớ vợ, liền gọi điện tới kích thích cô hai ba câu, hôm sau vợ
anh nhất định sẽ thở phì phò đuổi giết tới tận bộ đội, đến lúc đó anh
lại dùng chính sách dụ dỗ cùng trấn an, vợ anh sẽ không giận nữa. Người
đã trung niên rồi, cuộc sống mấy năm gần đây tuy trôi qua nhẹ nhàng mà
rất có tư vị, Doanh trưởng đại nhân chỉ cần nghĩ tới cũng thấy vui mừng! Hàn Mai ngủ không được bao lâu liền tỉnh lại, không phải là cô không muốn ngủ, mà hình như là
cô đã bắt đầu xuống sữa rồi, bộ ngực căng lên rất không thoải mái, ngủ
cũng không ngủ được.
Vừa mở mắt ra đã cô đã thấy Triệu Kiến Quốc đang dịu dàng nhìn mình, Hàn Mai lập tức cảm thấy ấm áp trong lòng.
Triệu Kiến Quốc thấy vợ đã tỉnh, vội vàng giúp cô ngồi dậy, vừa muốn nói thì
thấy y tá đẩy hai bảo bối đang khóc vào phòng, Dương Vân Tú cũng theo ở
phía sau.
“Sao rồi? Sao bảo bảo lại khóc như vậy?” Hàn Mai nghe hai con “Oa oa” khóc lớn thì không chịu nổi, gấp gáp hỏi.
Triệu Kiến Quốc nhìn con trai con gái khóc cũng đau lòng, nhíu mày.
“Không có việc gì! Bọn chúng đói bụng đó, em cho hai đứa nó bú sữa là tốt
ngay!” Dương Vân Tú nhìn hai người mới lên chức cha mẹ trước mặt, giải
thích.
“Đúng thế! Cho đứa bé bú sớm một chút, như thế về sau cô
sẽ có nhiều sữa hơn.” Y tá trưởng vừa nói vừa ôm con trai con gái tới
cho Hàn Mai.
Hàn Mai nhận lấy con gái từ tay y tá trưởng, thấy bé con mở miệng khóc, khóe mắt ẩm ướt, tóc bởi vì mồ hôi mà dính vào trên
da đầu, bộ dạng hết sức đáng thương. Hàn Mai cũng không quản xấu hổ gì
nữa, vội vàng cởi cúc áo cho con gái bú sữa, nhưng cô bé hút được hai
cái liền phun ra, khóc càng thêm uất ức. Thử mấy lần, kết quả đều giống
nhau, Hàn Mai gấp gáp không biết phải làm sao mới đúng.
Y tá
trưởng đã thấy nhiều trường hợp như vậy, ung dung nói, “Vừa bắt đầu đều
là như vậy, mút mạnh một chút là ra sữa thôi, nếu không đổi anh trai
xem, có lẽ hơi sức lớn hơn, sẽ nhanh ra sữa hơn.”
“Đúng vậy, lúc
chị mới sinh con trai cũng như vậy, sau đó thím chị dùng khăn nóng chườm ngực cho chị cả ngày mới ra sữa được đó.” Dương Vân Tú thấy Hàn Mai gấp gáp cũng an ủi.
Hàn Mai nghe xong liền đưa con gái cho Triệu
Kiến Quốc ôm, bế con trai lên, kết quả một giây trước tiểu tử này còn
đang gào khóc, một giây sau ngậm vú mẹ trong mồm rồi liền im bặt, liều
mạng hút vào, tay nhỏ bé nắm chặt thành đấm đặt trước ngực, không hút ra sữa nhưng cũng không đem đầu vú phun ra ngoài mà cứ ngậm trong miệng,
thỉnh thoảng sẽ dừng lại khóc lên đôi ba câu, khóc xong lại dùng sức lớn hơn mãnh liệt hút. Hàn Mai bị con trai hút cũng đau, thấy trên đầu con
trai cũng có một tầng mồ hôi mỏng, nghĩ thầm tiểu tử này đúng là khỏe
hơn em gái!
Nỗ lực nửa ngày trời, cuối cùng cũng có sữa, con trai không khóc nữa, ừng ực ừng ực uống. Có điều cậu bé còn chưa uống được
hai ngụm, cha của nó đã lên tiếng.
“Vợ, đã được chưa? Con gái của chúng ta đói lắm rồi, em đừng để cho tiểu tử thối kia ăn hết!”
Hàn Mai nghe xong, không biết là nên khóc hay nên cười mới tốt.
Dương Vân Tú cùng y tá trưởng nghe xong cũng ha ha mà cười lên, người cha này xem ra là thiên vị con gái hơn rồi.
Hàn Mai vừa rồi không kịp chú ý mới tiện tay đưa con gái cho Triệu Kiến
Quốc ôm, hiện