
n đầu tiên bị ngã khỏi giường
nên sợ hãi hay không?
Tiểu Nghị đang vui vẻ chơi với Bình Bình,
vừa thấy Hàn Mai về lập tức y y nha nha kêu lên, Hàn Mai ôm thằng bé
lên, hôn mấy cái lên mặt con trai.
Lưu Anh hâm mộ nhìn Hàn Mai,
chị cúi đầu, tay không tự giác mà đặt lên bụng, lần này có lẽ không sai
được, không biết trong bụng chị có phải cũng là một thằng nhóc béo mập
hay không?
Hàn Mai vẫn đang đùa với con trai, vừa quay đầu nhìn
lại thì thấy Lưu Anh đang vừa cười vừa nhìn xuống bụng, vẻ mặt giống như đang ước mơ điều gì đó vậy.
Hiện tại, nói thế nào Hàn Mai cũng
là người từng trải, vừa thấy biểu tình kia của Lưu Anh, cô chắc chắn đến tám chín phần là chị ấy có bầu, nhưng vẫn lên tiếng hỏi, “Chị Anh, Bình Bình cũng lớn như vậy rồi, hiện tại cũng biết chăm sóc em trai rồi, chị còn không nhanh sinh em trai, em gái cho con bé đi?”
Nghe Hàn
Mai nói, Lưu Anh đỏ mặt, nhưng không khó nhìn ra trên gương mặt đó tràn
đầy hạnh phúc. Chị nhẹ nhàng vuốt bụng của mình, nói với Hàn Mai, “Chị.. hình như chị có thai rồi..”
“Thật không? Vậy thì tốt quá!” Quả nhiên là cô đoán không sai, “Thế Liên trưởng Lâm nhà chị đã biết chưa?”
“Mới có vài ngày thôi, chị còn chưa chắc có phải hay không nữa, nhỡ đến bệnh viện kiểm tra lại không có thì sao, không phải là khiến anh ấy mừng hụt sao? Chị định chờ qua một thời gian nữa, chờ chắc chắn rồi thì mới nói
cho anh ấy biết.”
“Cũng đúng, nhưng chị nhớ cẩn thận đấy!”
Hàn Mai nói chuyện với Lưu Anh thêm một lúc nữa mới ôm hai bảo bối về nhà.
Triệu Kiến Quốc chờ Hàn Mai đi lên lầu mới dám buông lỏng tâm tình, anh không hy vọng cô sẽ nhìn thấy bộ dáng nhếch nhác của bản thân. Khi còn nhỏ
anh rất hâm mộ Thạch Đầu, mặc dù thím Thạch rất hay mắng cậu ta, lúc
nóng nảy cũng ra đánh cho cậu ta vài roi, nhưng tất cả đều vì tốt cho
cậu ta. Thím Thạch cũng toàn chọn những chỗ nhiều thịt để xuống tay, chỉ sợ đánh sẽ nặng làm Thạch Đầu bị thương.
Nói đến đánh chửi thì
lúc nhỏ Triệu Kiến Quốc cũng từng bị đánh chửi rồi. Nhưng Triệu Kiến
Quốc luôn cảm thấy Lưu Tú không giống như đang dạy dỗ con cái mà giống
như đang trút giận hoặc là trả thù lên người anh hơn. Sau khi đến Trần
gia, mặc dù Lưu Tú không còn đánh anh ác liệt như trước nữa nhưng trừng
phạt lớn nhỏ thì ngày nào cũng có. Từ nhỏ Triệu Kiến Quốc đã cảm thấy
rất nghi hoặc, tại sao mẹ ruột của anh lại chán ghét anh như vậy, giống
như anh chính là vật dơ bẩn, ngay cả nhìn anh thôi mà mẹ anh cũng không
muốn nhìn. Anh đã từng hoài nghi mình không phải là con ruột của Lưu Tú
nhưng diện mạo giống nhau đến tám chín phần cũng đủ để chứng minh quan
hệ máu mủ giữa hai người.
Anh cũng đã từng hận Lưu Tú, hận bà tại sao không thể đối xử với anh như những người mẹ khác. Nếu bà đã chán
ghét anh như vậy thì tại sao còn sinh ra anh làm gì?
Triệu Kiến Quốc đã chôn sau câu hỏi này trong lòng nhiều năm, không nghĩ tới khi đáp án bị vạch trần lại đau đớn như vậy.
Bởi vì anh là con hoang.
Bởi vì anh là vết nhơ cả đời của bà.
Bởi vì nhìn thấy anh, bà sẽ nhớ lại khuất nhục đã trải qua.
Triệu Kiến Quốc chạy càng lúc càng nhanh, trong lúc chạy, những lời này không ngừng vang lên bên tai của anh.
Sau khi về nhà, Hàn Mai chuyển giường của bọn trẻ ra phòng khách, đặt hai
anh em xuống để bọn nó tự chơi ở trong, còn cô thì vội vàng chuẩn bị cơm tối, thỉnh thoảng lại nhô đầu ra ngó bọn trẻ.
Đến khi Hàn Mai nấu gần xong thì có tiếng mở cửa vang lên ngoài phòng khách.
Hàn Mai không cần nghĩ cũng biết là Triệu Kiến Quốc về, vì thế cô vẫn đứng
trong bếp vừa xào rau, vừa nói vọng ra bên ngoài, “Tiểu Lôi vừa mới
tỉnh, em chưa cho con đi tiểu đâu, anh kiểm tra tã cho con bé xem, đúng
rồi, anh nhớ rửa tay trước đấy!”
Triệu Kiến Quốc chạy không biết
bao nhiêu lâu, anh nằm trong bùn, nhìn những đốm sáng nhàn nhạt từ cửa
sổ của các căn nhà mà trong đầu trống rỗng, không biết vì sao, lại hiện
lên cảnh vợ anh hôn anh ở dưới lầu, lôi kéo tay anh dặn anh về nhà sớm,
mẹ con cô ở nhà chờ anh về. Đáy lòng lạnh lẽo liền hiện lên một tia ấm
áp, giờ phút này, cái gì anh cũng không cần, anh chỉ muốn trở về căn nhà nhỏ ấm áp của mình, trở lại bên cạnh cô gái khiến lòng anh ấm áp mà
thôi!
Vừa nghĩ tới Hàn Mai, Triệu Kiến Quốc lập tức bò dậy khỏi
bùn đất, chạy nhanh về nhà, nếu anh còn không về không biết vợ anh sẽ lo lắng như thế nào nữa.
Vừa bước vào nhà, Triệu Kiến Quốc đã ngửi
thấy mùi thơm của thức ăn, trên bàn ăn còn bày mấy đĩa thức ăn vẫn còn
nóng, đều là những món anh thích anh, hai bảo bối nhà anh đang nằm trên
giường nhỏ y y nha nha trò chuyện. Trong nháy mắt, đáy lòng của Triệu
Kiến Quốc lập tức trướng đầy, nghe thấy giọng nói của vợ, bước chân
không tự chủ được liền đi tìm ngọn nguồn của thanh âm đó.
Hàn Mai nói xong không thấy có người đáp lại, vừa muốn xoay người đi ra ngoài
thì ngang eo liền bị hai cánh tay quấn ngang. Đột nhiên bị trói buộc
khiến Hàn Mai sợ hết hồn, sau khi ngửi thấy mùi mồ hôi quen thuộc, cô
mới thả lỏng, liếc Triệu Kiến Quốc một cái, cô oán giận nó, “Làm em sợ
muốn chết! Đi đường mà cũng không phát