
Xuyên, hung hăng trừng mắt nhìn Thẩm Mạnh Xuyên.
Thẩm Mạnh Xuyên nhìn nhìn bàn tay bó vải,
không khỏi nhỏ giọng than thở, "Tiểu gia hỏa này, đức hạnh sao lại giống
ba của hắn vậy chứ?”
Nói xong, chỉ thấy ba người đối diện nhất thời
trừng mắt nhìn anh ta, sáu con mắt khiến anh ta suýt nữa chống đỡ không nổi.
"Xem như tôi cái gì cũng chưa nói."
Anh sao lại xuất hiện không đúng lúc như vậy,
bên đường thấy ba người này liền đem xe dừng lại, hiện nay trong mắt người ta lại
bị xem như người xấu luôn đề phòng mình như vậy chứ.
"Anh là bạn của Hoài Việt?" Nghiêm
Chân thử hỏi.
"Chúng tôi có một số thời điềm chính là kẻ
địch." Thẩm Mạnh Xuyên nói nhưng thấy Nghiêm Chân có chút kinh ngạc, lại không nhanh không chậm bồi thêm một câu,
"Ở trong đợt diễn tập."
Nghiêm Chân hết chỗ để nói nhưng sau đó vẫn hỏi
lại, “Vậy anh làm sao lại ở chỗ này?"
"Nghỉ ngơi." Thẩm Mạnh Xuyên đáp,
quơ quơ cánh tay buộc băng gạc, "Tai nạn lao động."
Nghiêm Chân càng không biết nói cái gì
"Chú à, ba cháu cũng là tham gia quân
ngũ, có chứng nhận sĩ quan, chú có sao?" Cô bé Lâm Tiểu Tiểu thông minh hỏi.
Hả, Thẩm Mạnh Xuyên liền cảm thấy mới lạ, ba
người này thật là một đội nha. Anh nhìn nhìn Nghiêm Chân, "Cô cũng muốn
nhìn sao?" Nói xong thật sự sờ túi áo.
"Không cần." Nghiêm Chân xua tay,
"Tôi tin tưởng anh."
Cuộc thi trả lời ca6u hỏi rốt cục cũng chấm dứt.
"Thế nào, có thể lên xe rồi chứ?" Thẩm
Mạnh Xuyên nhìn một lớn hai nhỏ trước mặt, "Không lên là tôi lái xe đi
đó."
Xét thấy người này không phải nịnh bợ thật, giống
với bình thường khẳng định không có chuyện gì tốt, mà người này cũng giống vậy.
Nghiêm Chân do dự lại do dự, nhưng vẫn cự tuyệt, "Cám ơn anh, nhưng chúng
tôi đợi lát nữa sẽ đi, sẽ không làm phiền anh."
Mấu chốt là sợ khuôn mặt không giống người
trong giải phóng quân kia khiến hai đứa nhỏ sợ hãi.
Nhìn bóng dáng Nghiêm Chân quyết đoán rời đi, đại
tá Thẩm Mạnh Xuyên nhất thời có chút không thể tin được.
Không phải, thật là bỏ đi đấy chứ?
Thẩm Mạnh Xuyên quay đầu đối với kính chiếu hậu
soi lại tác phong quân nhân mình, tốt lắm mà.
Anh liền hạ cửa kính xe hỏi lái xe, "Bộ dạng
của tôi rất giống người xấu sao?"
Biểu tình có chút hung thần ác sát, tiểu binh
trong xe bị hỏi theo bản năng gật gật đầu, sau khi phản ứng lại rất nhanh lắc lắc
đầu.
"Nói tiếng Trung Quốc!"
Tiểu binh kia bị dọa lập tức ngồi thẳng:
"Báo cáo thủ trưởng, ngài là quân nhân."
Thẩm Mạnh Xuyên nhất thời cảm thấy rất nhụt
chí, đóng cửa xe, "Chạy lấy người, chạy lấy người nữa rồi!"
Nghiêm Chân đem hai đứa nhỏ đưa đến nhà an
toàn sau đó mới trở về nhà. Cô vừa bước vào cửa, đã bị những đồ vật cũ chồng chất
đầy đất dọa cho hoảng sợ, vừa vặn nhìn thấy bà nội đang chuyển một cái thùng đựng
quần áo cũ từ trong phòng ngủ đi ra, Nghiêm Chân chạy nhanh đến tiếp được, sợ
không được lại vọt đến túm thắt lưng của bà.
Bà nội vừa thấy là cô, liền thở một hơi, xoa
xoa mồ hôi trên trán, "Trở về đúng lúc lắm, nhanh nhanh giúp bà đem mấy thứ
này dọn dẹp một chút, đúng rồi, đồ của cháu nhân tiện cũng sắp xếp lại
đi."
"Bà nội, bà muốn làm cái gì?"
"Chuyển nhà!"
Chuyển nhà? Nghiêm Chân liền buông cái thùng
trong tay lên cái ghế vừa thuận tay kéo qua, cô đi theo bà nội vào phòng ngủ.
"Bà nội, hiện tại không vội chuyển qua
bên phòng ở kia. Ba mẹ chồng con bên cũng gọi điện thoại tới nói mấy ngày nay
đem phòng ở sửa sang một chút, phải một khoảng thời gian ngắn nữa mới có thể
vào ở."
Vốn dĩ tính toán đánh nhanh thắng nhanh, nhưng
Lý Uyển đã đi trước một bước, đối với căn phòng lạnh lẽo như băng kia rất không
hài lòng, quyết định tự mình rút đao trang hoàng tốt một chút.
Vốn là vì để mấy người lớn trong nhà vui vẻ
nên Nghiêm Chân cũng không có ý kiến nhiều lắm.
Bà nội cười, liếc mắt nhìn cô một cái,
"Cháu cho là bà chuyển đi ở chỗ nào vậy? Bà hôm nay gọi điện thoại cho bác
trai cháu, nói là ngày mai phải về quê, kêu nó đến đón bà."
"Bà nội!" Nghiêm Chân kinh ngạc, giọng
nói cũng không tự chủ được mà cao lên, "Bà, sao bà không cùng cháu bàn bạc
trước mà đã đi rồi?"
"Bây giờ bà không phải đang bàn bạc với
cháu hay sao?" Bà nội trừng mắt với cô, "Cháu ngồi xuống cho bà, hãy
nghe bà nói.”
"Bà nghĩ rồi, một thời gian ngắn nữa Hoài
Việt cũng sẽ trở lại. Thằng bé một mình tham gia quân ngũ, một năm cũng chỉ về nhà
có vài ngày, bà già này cũng không thể kéo chân của cháu, để cho cháu lo trước
ngó sau mãi được." Bà nội vuốt vuốt mái tóc của Nghiêm Chân có chút hỗn lọa,
trìu mến nói, "Cháu cũng đã lập gia đình rồi, cũng không thể lại tùy tiện
như trước, nên tính toán tỉ mỉ đi. Cháu ngẫm lại xem, chức nghiệp Hoài Việt là
một người quân nhân, thời gian ở nhà có thể có được bao nhiêu chứ."
Nghiêm Chân lắc đầu, "Kia cũng không được,
cháu không thể để cho bà trở về, trong nhà bác rất túng thiếu, cháu cũng không
thể để cho bà trở về chịu khổ."
Bà nội nở nụ cười, "Nào có khoa trương
như vậy, bác trai cháu đem phòng lớn ở lầu một cho bà dùng hơn nữa bác gái cháu
lại là người hiếu thuận nên cháu không cần lo lắng."
"Bà